Lạc Phàm như người mất hồn đi trên hành lang vào phòng. Mặc dù đây không phải lỗi của Diệp Phong nhưng trong lòng cô vẫn đau xót vô cùng.. Có một chút gì đó "không cam tâm" cứ mãi thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu..
*Cạch..*
Anh vẫn nằm ở đó. Căn phòng vẫn như vậy. Mùi hương của cô và anh vẫn còn. Nhưng tâm trạng vui vẻ như lúc sáng nó đi đâu rồi?
..
Lạc Phàm đi khẽ lên giường. Cô im lặng, đưa tay gác lên trán mệt mỏi rồi quay sang ôm chặt Diệp Phong..
Bàn tay xiết thật chặt.. Cô thật sự sợ rằng anh sẽ chạy đi thêm một lần nữa. Tiếng nấc nhẹ bỗng vang khẽ.. Cả một đêm dài thổn thức, buồn tẻ..
______
____
...
Kha Lạc một mình ngồi trong Bar. Đầu óc cô trống trải đến vô vị. Gò má ửng hồng lên vì say..
*Brừm.. Brừm..* (Tiếng chuông rung)
*Tít---*
- Chuyện gì?
- Trạch.. Minh, anh.. đang ở đâu.. vậy?
Một giọng nói hối hả chất đầy sự lo lắng đáp lại:
- Cô uống rượu ư?! Cô đang ở đâu?
Đôi mắt mơ màng của Kha Lạc ngước nhìn xung quanh tìm thứ gì đó. Cô dừng mắt lại trên một chiếc biển rồi đáp:
- Xuân Tuý.. Là Xuân Tuý..
- Chết tiệt!! Cô đến nơi phức tạp đó làm gì?!
*Bíp---* (Tiếng tắt máy)
Trạch Minh cau mày nhìn màn hình điện thoại rồi quay sang Tiểu Minh nói nhanh:
- Tôi phải đi rồi. Cậu cứ tiếp tục đi. Chầu sau tôi trả tiền!
Vừa dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939348/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.