Bước chậm rãi về phía trước. Hình ảnh hàng chục chiếc máy đang bám víu lấy cơ thể Diệp Phong va vào đôi mắt của Tuyết Nhã. Trái tim cô quặn lại đau xót. Tiến lại gần chiếc giường, cô như người mất hồn quỳ khuỵ xuống đất rưng rưng nước mắt..
- Bao lâu nữa anh ấy sẽ tỉnh lại?
Người bác sĩ kia đứng nhìn rồi khẽ đáp lại:
- Ít nhất là 1 tháng
- Tận 1 tháng ư? Vậy.. có để lại di chứng về sau không?
..
- Bệnh nhân bị thương chủ yếu ở vùng lưng và đầu. Ở sau vai sẽ để lại sẹo. Còn những vấn đề khác thì đến khi tỉnh lại chúng tôi mới có thể kết luận được.
..
Tuyết Nhã cúi gầm mặt xuống đất rồi nói với giọng điệu lạnh lùng:
- Áp dụng tất cả công nghệ tiên tiến nhất ở đây. Chỉ cần Phong khoẻ lại, bao nhiêu tiền tôi cũng chi.
- Đó là trách nhiệm của chúng tôi. Tiểu thư cứ yên tâm.
-----
*Xoạch----* (Tiếng cửa mở)
Lạc Phàm như người mất hồn vô thức nhìn xuống mặt đất thì bỗng bị tiếng động kia làm giật mình. Cô mừng rỡ chạy tới lo lắng hỏi:
- Phong thế nào rồi? Anh ấy có bị làm sao không?
..
Tuyết Nhã cười dài một tiếng rồi quay sang nói:
- Bác sĩ, ông có thể nghỉ ngơi được rồi. Ở đây cứ để tôi lo.
Cúi đầu gật nhẹ cả hai, vị bác sĩ kia rảo bước đi khỏi..
Thấy không còn ai làm phiền. Tuyết Nhã tức giận lườm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939341/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.