Đó là một đêm rất dài. Có lẽ là đêm dài nhất mà cả hai đã từng trải qua. Trầm mịch bên khung cửa sổ cứ như vậy mà cả đêm chẳng màng đến việc nghỉ ngơi. Mãi đến sáng, mới chợt bừng tỉnh rằng đã ngủ thiếp đi từ khi nào.
Diệp Phong có thể cảm nhận được hơi lạnh đang cố xâm thực lấy từng lớp da lạnh cóng của mình. Đôi mắt lim dim không dám mở ra ngay liền đưa tay che chắn tia nắng yếu ớt của mùa đông. Đột nhiên, anh như chợt nhớ ra điều gì đó liền vặn người uốn éo mà tìm lại chiếc điện thoại của mình.
"Nó vẫn còn kết nối ư? Cả đêm?"
Diệp Phong nhìn chằm chằm vào dãy số "08:16:25". Thì ra điện thoại cả hai đã như thế này suốt 8 tiếng rồi. Đến cả pin cũng sắp cạn kiệt..
Khoé môi anh bất giác lại cong nhẹ lên tạo thành một nụ cười, nụ cười dịu dàng đến tan chảy quả tim người khác.. Kê sát màn hình lên tai lắng nghe, anh nghe thấy hơi thở lúc rất nhẹ nhàng, lúc lại rất nặng nề, có lẽ cô gái ấy lại gặp ác mộng. Là vậy, nhưng từ sâu tận trong đáy mắt của bản thân, Diệp Phong cảm giác thật ấm áp, ấm áp vì nó không phải là một giấc mơ hảo huyền giữa ban ngày, mà là sự thật!
Di chuyển chiếc màn hình xuống khuôn miệng của mình. Anh lưu luyến nghe thêm một chút hơi thở của cô rồi dịu dàng nói ra từng chữ, êm nhẹ như cánh hoa đào bay phấp phới trong gió..
- Yêu nghiệt, tạm biệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939308/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.