Cơ miệng của Tiểu Minh cứng đờ, nhất thời không biết đáp trả lại câu gì để Khả Tịch hiểu được và từ bỏ. Từng đường gân trên gương mặt đua nhau ép chặt ở vầng trán, anh vừa chỉ tay vừa liên tục gật đầu tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận thuần phục..
- Được.. được, cô được lắm! Khẩu khí rất tốt.
..
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị một phụ nữ mắng là "ngu". Đúng thật là cái gì lần đầu thì lúc nào cũng có cảm giác khác lạ. Anh không thèm nhìn lấy cô dù chỉ một cái liền xoay đầu rảo nhanh bước về phía trước rồi đón bừa một chiếc taxi đi khỏi. Mặc kệ hàng tá cảm xúc lẫn lộn đang xâm thực lấy suy nghĩ của Khả Tịch..
"Nếu anh nghĩ rằng chỉ cần trốn tránh thì tôi sẽ bỏ cuộc thì cứ việc mà làm. Đường Khả Tịch này sẽ theo anh đến cùng, theo đến khi nào anh chịu mở lòng thì thôi!"
__________
Thời gian đi qua nhanh đến chóng mặt. Sắc trời chỉ vừa sáng rạng đây thôi mà bây giờ đã sập tối. Cứ bao nhiêu lần màn đêm buông xuống là bấy nhiêu lần cảm xúc cô đơn lại lên ngôi. Đối với những kẻ luôn sống nội tâm thì bầu trời tối tăm kia chính là khoảnh khắc tốt nhất để buông bỏ chiếc mặt nạ trên người. Hay nói cách khác, bóng tối chính là tấm gương phản chiếu những bản chất thật sự của một người sau cả khoảng dài vật lộn với ánh mặt trời; vật lộn với cảm xúc, tâm trạng; vật lộn khi phải tiết chế đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939306/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.