- Còn đứng ngơ ra đấy làm gì? Lại đây.
Bản thân chỉ vừa mới đặt chân ra khỏi cánh cửa thì đã bị anh đứng trừng ở đấy ra lệnh. Đảo mắt nhìn xuống đôi bàn tay của Diệp Phong đang cầm chặt chiếc khăn và máy sấy, cô lại thoắt chốc nhớ đến mái tóc đang ướt sủng của mình. Chẳng thèm nghĩ ngợi gì, Lạc Phàm ngoan ngoãn đi thật nhẹ nhàng về phía chiếc bàn rồi ngồi xuống ghế, gương mặt xoay đối diện tấm kính trước mặt nhìn chằm chằm người đàn ông kia trong không gian phản chiếu.
Anh lúc nào cũng luôn dịu dàng như vậy, đến từng thao tác tay, hay những từng cử chỉ nhỏ nhặt đều rất dễ chịu và nhịp nhàng, cứ như rằng sợ làm đau cô vậy.
Đã bao lâu rồi chúng ta chưa được ở bên nhau trong khoảnh khắc yên bình như thế này? Bao lâu rồi nhỉ? Hình như là đã rất lâu, rất lâu rồi..
Hàng mi dài ươn ướt của cô khẽ cong xuống nhìn vào một góc trong gương rồi lại cất giọng nói trầm mịch, thoáng chút buồn tẻ:
- Anh đã bao giờ đánh người chưa?
..
Từng nhịp điệu của đôi tay bỗng dưng chậm dần lại. Gương mặt góc cạnh ngước nhẹ lên nhìn chằm chằm người phụ nữ trong gương rồi cười một cách khó hiểu, anh dịu giọng đáp lại:
- Đánh người? Thậm chí là hơn cả thế.
Lạc Phàm mở tròn xoe đôi mắt của mình tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô há hốc mồm nhanh chóng hỏi lại một lần nữa:
- Hơn cả thế? Hơn cả thế là như thế nào? Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939291/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.