Hàng mi của Khả Tịch khẽ cụp xuống nhắm nghiền đôi mắt lại. Cô xoay tay thu gọn con dao găm rồi giấu kín trong lớp áo mỏng manh của mình. Cơ miệng trở nên cứng đờ, gần như không thể thốt ra thành câu chữ. Gượng vài giây ngắn ngủi, cuối cùng cũng có thể tìm lại giọng nói của bản thân trong sự nghẹn ngào:
- Anh ấy thương người khác rồi..
Thượng Lục vừa nghe thoáng qua lời nói vừa văng vẳng bên tai mà khó tránh khỏi được sự ngạc nhiên. Anh giả vờ nặn ra một nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt bất lực hệt như kẻ đã từng trải:
- Em sẽ từ bỏ sao?
- Ừ, em từ bỏ.
Người đàn ông ấy lén nhìn trộm biểu cảm đau khổ của cô qua chiếc gương trước mặt rồi lại đáp trả bằng giọng lạnh lùng:
- Thật không giống với Khả Tịch mà anh biết.
Khả Tịch nghe vậy mà thoáng cười, cô đưa tay che hờ đi gương mặt rồi xoay người nhìn chằm chằm ra cảnh vật bên ngoài:
- Người khác thương hắn, em có thể tranh giành. Hắn thương người ta, em còn có thể làm được gì chứ?
*Kétttttttttttt--------
Tiếng phanh xe gấp vừa nãy làm cho không gian bên trong trở thành một mớ hỗn độn. Cả hai đều bị hất ngược về phía trước vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Từ góc cạnh này, Khả Tịch hoàn toàn có thể nhìn thấy rất rõ những giọt mồ hôi vẫn còn vương đọng trên trán của Thượng Lục. Cô cố gắng giữ cho nhịp tim của mình bình tĩnh trở lại rồi vội vã quay sang hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939276/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.