- Muốn.. cười quá.
Âu Minh đứng ngây người ra một lúc rất lâu, mắt anh vẫn nhìn đăm đăm về phía trước. Cuộc sống vốn dĩ chẳng có gì thú vị, nó luôn tẻ nhạt, chán chường, và tàn nhẫn.
Giá như cô gái ấy có thể chờ anh thêm một phút thì tốt quá, nhưng anh lại chợt nhận ra, tất cả đều dừng lại ở hai từ "giá như" đơn giản này. Một khi những chuyện đã đi qua nhịp đập của thời gian rồi thì tất cả sẽ phải gói trọn vào "giá như", tiếc thật!
Có một thanh âm nào đó rất quen thuộc đang không ngừng rung lên liên hồi trong chiếc áo của anh. Tứ chi tê liệt cả rồi, thật chẳng muốn cử động chút nào.. nhưng cuối cùng anh vẫn gượng ép bản thân lấy ra chiếc điện thoại, chậm rãi bật loa ngoài, tay cầm chặt đặt gần môi nhưng lại không nói gì.
Lúc này, từ bên trong chiếc loa phát kia, một giọng nói chất đầy sự tò mò, pha thêm chút hấp hối vội hỏi:
- Thế nào? Anh đã gặp được Tịch chưa đấy?
Im lặng, lại là sự im lặng đáng sợ đấy. Âu Minh khẽ nhếch môi lên cười lạnh nhạt, đến mỗi việc trả lời cũng trở nên khó khăn như thế. Mãi mấy giây sau, anh mới tìm lại được giọng nói thê lương của mình:
- Rồi.
- Sao? Anh có làm theo lời em nói không? Có nói hết tất cả mọi chuyện chưa? Tịch có đồng ý không?
- Đi rồi.
- Đi đâu cơ? Có chuyện gì vậy?!
Ánh mắt của Âu Minh khi nghe đến câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939226/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.