- Tao không tới đây để đánh nhau, nhưng mày hung hăng thật đấy...
- Mày đang vớ vẩn cái gì vậy?
Dương Trừng thu lại ý cười trên gương mặt và thay nhanh vào đấy là sự nghiêm túc hiếm có của mình.
Anh nhìn Đường Nhất đăm đăm, mãi cũng chẳng chịu rời mắt. Điều này thật sự khiến người đàn ông kia phát cáu lên. Rốt cục là tên này muốn gì?
- Khả Tịch vốn không thuộc về mày.
Đúng, đúng vậy. Đường Nhất đương nhiên biết điều này. Nhưng thế thì đã sao? Từng chữ, từng chữ mà hắn đang nói đối với anh thật vô nghĩa. Vầng trán anh tối sẫm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương thoắt chốc liền đập một mạch vào đôi mắt Dương Trừng. Ngay sau mấy giây ngắn ngủi, anh cất giọng nói vô cùng hạ trầm của mình rồi đột nhiên xoay người vào trong:
- Tao không có hứng thú với câu chuyện của mày. Nhạt nhẽo hết sức!
Mặc dù giọng nói kia rất trầm, nhưng Dương Trừng lại nghe rất rõ từng câu chữ. Anh thoáng hiện trên gương mặt một nụ cười chua chát, khẽ cúi đầu xuống rồi nhanh chóng ngước cao trở lại, giọng điềm đạm:
- Tao vẫn chưa nói hết. Cô ấy không thuộc về mày, đương nhiên là cả tao cũng vậy. Tao hỏi mày, thứ mày muốn là gì? Một kịch bản rằng Tịch sớm muộn cũng sẽ bên cạnh mày nhưng không hề toàn tâm toàn ý? Hay là vật đầu hi sinh đi một thứ gì đó để đổi lấy một kết thúc tốt đẹp nhất của đối phương?
Đôi chân của Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939202/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.