- G.. gì.. gì cơ?!!!
Lạc Phàm vừa nghe dứt câu nói thản nhiên của Juzo thì liền đứng hình. Cô ngây người, tắt nhanh ý cười trên gương mặt và nhìn chằm chằm vào cậu.
Thật sự! Từ trước cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị một đứa trẻ quái gở "tán" đến không biết nói gì.
Đành chịu lặng vài giây ngắn ngủi ngắm nhìn thằng nhóc đấy, cô chợt nhận ra, quả thực là "nó" đúng là có nét rất riêng. Nếu người phụ nữ ấy đoán không lầm.. thì chỉ cần chờ thêm vài năm nữa thôi. Cậu đích thị sẽ là một "tiểu thịt tươi" ngon lành cho các chị.
Mà thôi, không cần phải đoán mò chi cho phiền phức! Chỉ cần nhìn thấy cách mà nó cưa cẩm một "đoá hoa" trong chậu hơn hẳn 10 tuổi cũng đủ hiểu sau này nhóc đấy sẽ sát gái và đào hoa đến cỡ nào!
Juzo khẽ nheo mắt, cười khó hiểu. Cảm giác như cậu vừa nhận được một khoái cảm nào đó từ Lạc Phàm vậy! Có vẻ như nó rất thích biểu cảm bối rối lúc này của cô thì phải.
- Chị xinh đẹp, đừng sợ! Em không trêu chị nữa đâu. Mà này.. Mùi hương trên người chị là mùi gì vậy? Em chưa từng ngửi qua bao giờ.
Tai của cô hôm nay là bị gì vậy? Cô có nghe lầm không đấy? Thằng bé đó ngửi được mùi hương của cô? Từ khoảng cách này ư?!
- Có lẽ là hoa linh lan.. Nhưng, em ngửi thấy được à?
Trông nó thật thích thú khi nghe câu hỏi vừa rồi của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939199/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.