- Ừ, chắc là vậy rồi.
Lạc Phàm giật nảy mình như vừa bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu. Trái tim cô khẽ run lên, giọng nói này chưa từng khiến cô cảm giác phải hồi hộp đến như vậy bao giờ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng di chuyển mỗi lúc một gần. Chẳng hiểu sao, cô lại không muốn quay lại nhìn dáng vẻ đấy chút nào. Ngay bây giờ, trong cô ngoài sự ngạc nhiên và lo lắng thì hoàn toàn không còn cảm xúc nào khác nữa.
Ánh mắt anh hoá sắc đá, hoá vô cảm mà nhìn cả hai người phụ nữ kia. Anh nhặt lại con dao rồi bỗng ngồi khuỵ người nhìn chằm chằm vào Tuyết Nhã. Lúc này, từng câu từng chữ mà anh nói ra đều vô tình, đều khiến người khác đau lòng không tài nào diễn tả được:
- Nếu cô hiểu được như vậy rồi.. thì hãy từ bỏ đi. Đúng như cô nói, tôi vốn dĩ không hề có bất kì tình cảm nào dành cho cô cả.
- Một chút cũng không?
- Ừ, một chút cũng không có. - Anh đáp chắc nịch.
Tuyết Nhã nghẹn người cứng đờ cả cổ. Cô vội lau nước mắt, đẩy nhẹ Lạc Phàm ra khỏi cơ thể rồi đứng lên. Con ngươi của cô đỏ ngầu như máu. Tận tai nghe thấy người mình yêu lạnh lùng nói vậy, hẳn là đau đớn lắm.
- Ha ha.. được rồi. Tôi bỏ cuộc, tôi từ bỏ anh. Còn Lạc Phàm..
"Hơ.. um?.."
Tuyết Nhã bỗng dừng ngay lại câu nói đang dở dang của mình. Bất thình lình, từ lí do gì. Người phụ nữ ấy lại chiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-nam-boc/2939190/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.