Đêm hôm đó sau bữa cơm tối, Nhạc Ân Trạch rốt cuộc ân chuẩn cho Hách Diêu Tuyết rời khỏi phòng sách. Cô ôm laptop của mình trốn ở vườn hoa của mẹ. Toàn bộ trong nhà bây giờ chỉ còn lại nơi đây còn giữ lại chút hơi thở ngày trước.
Mẹ mặc tạp dề dùng kéo tu bổ những nhánh hoa, còn những công cụ khác thì xếp thành một hàng dài trên đài theo thói quen của mẹ. Vườn hoa này mỗi chậu hoa đều mang theo hơi thở ấm áp, lá cây xanh biếc treo trên mình giọt nước long lanh. Hách Diêu Tuyết mang một chiếc ghế dựa nhỏ đặt gần chỗ một chậu cây cao su Ấn Độ thô to. Cô cảm thấy chỉ có ở trong này bản thân mới có chút cảm giác an toàn.
Mở QQ ra, nhìn thấy avatar bán thân của Lục Minh Bình lóe sáng không ngừng, click vào, câu đầu tiên trong khung chat hiện ra là: “Anh là Lục Minh Phong, DiêuTuyết, em có ở đó không?”
Hách Diêu Tuyết nghi hoặc một hồi lâu, rốt cuộc trả lời: “Anh Minh Phong, em đã về đến nhà.”
Tin nhắn vừa mới gởi đi, bên kia đã nhắn lại vô số tin nhắn.
"Diêu Tuyết, bây giờ em vẫn còn ở cùng Nhạc Ân Trạch hay sao? Hắn là một người rất nguy hiểm. Nếu em có gì khó nói, chỉ cần nói với anh, anh sẽ xem em giống như em gái anh mà tận tâm giúp đỡ em….. Hắn ta uy hiếp em chuyện gì sao?”
Xem ra Lục Minh Phong cũng cảm nhận được gì đó, cũng không quanh co, nói thẳng vào trọng điểm.
Ngón trỏ của Hách Diêu Tuyết co ra duỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-manh-tuyet/79639/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.