Nhìn quần áo đầy đất, rốt cuộc Hách Diêu Tuyết hiểu được, cực kỳ trào phúng mỉm cười. Cô hít mạnh vào một hơi, mở miệng nói: "Quần áo này đã chuẩn bị từ lâu rồi đi? Như thế nào? Cực kỳ hy vọng tôi mặc loại quần áo này sao? Có phải nhìn đến bộ dáng như thế này của tôi thì có thể che đậy cảm giác khuất nhục mà anh cùng ba anh đã từng làm thuộc hạ của ba tôi?
Cha anh phát tài là dựa vào ai? Nếu không có sự giúp đỡ của ba tôi lúc trước, cha anh cùng anh có thể phát triển tới ngày hôm nay sao?
Bây giờ xem ra, bộ dáng tài trí hơn người, đáng tiếc trong mắt tôi dù anh có mặc vào quần áo sang trọng, xịt nước hoa cao cấp cũng vĩnh viễn không lấn át được bộ dáng nghèo hèn xách theo hành tây cùng gà mái của anh khi đến nhà tôi lúc trước.
Anh họ tôi phạm tội có luật pháp trừng trị anh ấy, anh lại lạm dụng hình phạt riêng thì coi là cái gì? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi chỉ có thể khúm núm cầu xin anh hay sao? Dù ba mẹ tôi đều mất nhưng tôi còn có bạn bè. Bọn họ có lẽ không có nhiều tiền như anh, nhưng mà ở viện kiểm pháp cũng có người, tiếng nói có trọng lượng. Anh muốn làm cho tôi sợ giống chú tôi, làm cho tôi giống như đứa bé gái mồ côi dễ bị khi dễ sao?
Nhạc Ân Trạch! Anh chỉ có bao nhiêu bản lãnh thế thôi sao?”
Nói xong một hơi, Hách Diêu Tuyết móc điện thoại gọi cho bạn trai.
Cung Kiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-manh-tuyet/79632/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.