Tháng tư, trời thanh thản, Tiểu Vũ không nhanh không chậm bước đi trên mặt đất.
Cây cỏ sống lại bao phủ trong làn mưa bụi mông lung, xuyên thấu qua làn mưa bụi có thể nhìn thấy sau scơn mưa chắc chắn là “Cỏ thơm xanh biếc đâm chồi, xuân đến bốn bề khoe áo mới.”
Chỉ là lúc này, mưa còn chưa giảm, đè ép mỗi người trong nghĩa trang có chút hít thở không thông.
Vài hạt mưa trong suốt đánh vào trên mặt của cô gái cùng nước mắt nóng bỏng hòa lại cùng nhau, hai má cô càng thêm trắng bệch. Nhìn hai cái tên khắc song song trên mộ bia lạnh lẽo, Hách Diêu Tuyết biết, trên đời này, hai người yêu cô nhất đã vĩnh viễn ra đi.
Ở đây, mỗi một tân khách đều đồng tình nhìn đứa con gái duy nhất của nhà họ Hách đã từng oai phong một thời.
Hách Diêu Tuyết đã từng là thiên kim tiểu thư, bạn cùng lứa bên cạnh có người nào là không hâm mộ cô? Một cô gái 18 tuổi, khuôn mặt còn mang theo chút vẻ ngây thơ, nhưng đã lộ ra dáng vẻ tao nhã cổ điển, đủ làm điên đảo mọi người.
Nếu như không có tai biến ngoài ý muốn này, cô gái xinh đẹp xuất chúng này tức nhiên sẽ cả đời phú quý, những trãi nghiệm trăm vị đời người của người bình thường Hách Diêu Tuyết hoàn toàn không cần trãi nghiệm.
Đáng tiếc. . . . . . Chỉ một buổi sáng đã nhà tan cửa nát, chua sót trong lòng cùng đau khổ đời người này quả thật có thể học theo Tào Mộng Nguyễn viết nên một quyển sách thật dày. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-manh-tuyet/79629/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.