“Người làm trong nhà có việc, trợ lý của anh lại rất bận…. Canh hầm hôm trước em làm ngon lắm, không biết….”
Trong điện thoại, giọng nói Nhạc Ân Trạch có chút do dự, kiểu nói lắp bắp hoàn toàn là có việc nhờ người khác nên khó mở miệng, chỉ làm cho người ta nghe thấy cảm giác không đành lòng “Vừa vặn tôi đang nấu cơm, làm hơi nhiều…. Nếu không tôi mang đến cho anh.”
Khi Hách Diêu Tuyết cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy mệt nhọc trong phòng bếp cả ngày, ngay cả bả vai cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đổ canh hầm vào hộp giữ nhiệt xong, Hách Diêu Tuyết nhanh chóng mở tủ quần áo ra, tìm quần áo một lát mặc ra ngoài. Màu đỏ thì quá mức nóng bỏng, màu da cam thì không đủ dè dặt, màu trắng lại quá mức nhạt nhẽo, một người vừa mới xuất viện chắc sẽ phiền chán màu sắc này.
Chọn chọn lựa lựa hồi lâu, cả tủ quần áo cũng không có một bộ thích hợp, thật vất vả tìm được một cái áo tròng cổ màu xanh da trời, vội vã thay, trái phải xoi gương, cảm thấy màu áo rất làm tôn lên làn da bản thân, lại phối hợp một cái quần màu trắng, chuẩn bị xong xuôi rốt cục có thể ra khỏi cửa rồi.
Gọi xe taxi, rất nhanh liền đi đến nhà Nhạc Ân Trạch. Ấn chuông cửa lại không có người mở cửa, gọi điện thoại, dưới sự chỉ dẫn của anh tìm được chiếc chìa khóa giấu bên cạnh bồn hoa. Mở cửa ra, một đường đi đến lầu hai, rốt cục trong một đống hỗn độn tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-manh-tuyet/3045476/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.