Lục Minh Phong hình như không ngờ giọng điệu của cô lại kiên quyết như vậy, thoáng do dự một chút rồi nói: “Được rồi, em đã kiên trì như vậy, thuyền ngừng ở trạm kế tiếp anh sẽ đưa em về.”
“Anh Minh Phong, anh có giúp em liên lạc với Nhạc Ân Trạch được không? Anh ấy nhất định cho rằng em còn trong tay bọn bắt cóc, em không muốn anh ấy lo lắng.”
Lục Minh Phong cười nói: "Yên tâm, chút nữa anh sẽ gọi điện thoại cho anh ta.”
Mấy ngày kế tiếp, Lục Minh Phong ở cùng với Hách Diêu Tuyết, cùng nói chuyện trong phòng, xem TV, lên boong tàu tắm nắng….
Nhưng Hách Diêu Tuyết thủy chung vẫn cảm thấy không thoải mái. Thật sự, Lục Minh Phong rất là thân sĩ, cũng không làm mặt lạnh hay thoáng lạnh thoáng nóng giống như Nhạc Ân Trạch. Nhưng không hiểu vì sao, từng ngày trôi qua, luôn sẽ có vài lần xuất thần nghĩ đến người đàn ông kia bây giờ đang làm gì? Khẳng định sẽ tức giận, nhưng càng nhăn mày suy nghĩ bản thân có bị thương hay không đi?
Một tuần lễ sau, thuyền chở khách định kỳ cuối cùng cũng cập bến tàu Cát Long.
Hách Diêu Tuyết cho là sau khi lên bờ, Lục Minh Phong sẽ mua vé máy bay đưa cô trở về. Nhưng mà Lục Minh Phong lại gọi xe đưa cô ra vùng ngoại ô bến tàu Cát Long. Lục Minh Phong giải thích là anh ta có chỗ ở đây, hãy đi trước nghỉ ngơi một chút, ngày hôm sau sẽ đưa cô trở lại Bắc Kinh. Tuy rằng trong lòng Hách Diêu Tuyết sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-manh-tuyet/3045459/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.