Ở một bên Hách Vĩ Ba cũng mặc kệ “Làm sao vậy? Vợ chồng hai người cãi nhau, còn muốn lôi theo tôi vào? Nhưng mà Ân Trạch, cậu…..”
Lời của anh còn chưa nói xong, Nhạc Ân Trạch đã lôi Hách Diêu Tuyết chạy lấy người rồi.
Hách Vĩ Ba không biết trong thời gian này hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghĩ đến chuyện hai người đã kết hôn, thì cũng là chuyện đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa, đối với chuyện nam nữ anh chỉ đành lắc đầu, tiếp theo cúi đầu tiếp tục ăn uống.
……..
Nhạc Ân Trạch lôi kéo Hách Diêu Tuyết cũng không có trở lại hội trường, mà là đi tới một vườn hoa nhỏ yên tĩnh bên ngoài hội trường.
Không khí trong vườn hoa mang theo nồng đậm mùi thiên nhiên, Hách Diêu Tuyết cũng chậm rãi yên tĩnh trở lại. Cô trở tay nắm ngược lại cánh tay của anh, ngăn cản anh tiếp tục đi tới, sau đó nói: “Vì sao anh lại muốn gạt tôi?”
Nhạc Ân Trạch quay đầu lại, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, hơn nửa ngày mới lên tiếng “Nếu lúc trước tôi nói ra sự thật tôi cứu anh họ em, em sẽ như thế nào?”
Hách Diêu Tuyết nói: “Tôi đương nhiên sẽ hết sức cảm ơn anh trọng nghĩa cứu giúp…..”
"Sau đó thì sao?" Anh lại hỏi tiếp.
". . . . . ." Sau đó thì có thể làm gì? Lấy thân báo đáp? Trong lòng Hách Diêu Tuyết biết, chuyện này không có khả năng. Cô đối với tình yêu có chút thụ động, nhưng lại tin tưởng chắc chắn vào tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-manh-tuyet/3045446/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.