Đang lúc này, cửa tiệm cà phê lại có người tiến vào.
Nhạc Ân Trạch mặc chiếc áo len màu xám cổ cao hưu nhàn, bên ngoài phối hợp một cái áo khoác thon dài, thong dong đi đến. Bởi vì thời gian này tĩnh dưỡng, thạch cao trên đùi đã được gỡ bỏ đổi thành cái nạng, các đốt ngón tay linh hoạt cứng rắn vịn cây nạng, chậm rãi đi tới.
Lúc anh đi vào, không khí trong tiệm cà phê đều giảm xuống thấp một tầng.
"Lục tiên sinh thật có nhã hứng, dường như tùy ý đều có thể nhìn thấy anh.” Nhạc Ân Trạch không cần phục vụ tiếp đón, tự động ngồi xuống.
Cánh tay khoát lên ghế dựa của Hách Diêu Tuyết, tùy tiện biểu thị quyền sở hữu công khai.
Muốn đọ sức? Nhạc Ân Trạch không chút nào luống cuống, nhất là Lục Minh Phong đã ba lần bốn lượt chạm vào điểm mấu chốt của anh, trắng trợn táo bạo thèm nhỏ dãi người phụ nữ của anh.
Xem ra chút dạy dỗ kia còn chưa đủ. Trong lòng Nhạc Ân Trạch thầm nghĩ, xoay người nhìn về phía Hách Diêu Tuyết bên cạnh. Tóc của cô luôn luôn không cắt, hiện tại đã dài đến bên hông, từ nhỏ đến lớn đều không nhuộm tóc, mái tóc đen bóng xinh đẹp lóe sáng dưới ánh mặt trời, làm cho người ta nhịn không được vươn ngón tay ra quấn quanh. Mà khuôn mặt trắng nõn cùng một đầu tóc đen thùi, không chút nào không đẹp, giống như tiên nữ giáng trần…..
Cũng khó trách Lục Minh Phong bị sắc đẹp che mắt. Mùi thịt ngăn không được sói đói, phải có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-manh-tuyet/3045440/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.