"Đừng khóc, phía dưới của em thật ướt, nếu khóc sẽ càng mất nước….” Nhạc Ân Trạch nhướng mày, ngả ngớn vươn bàn tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Hách Diêu Tuyết, không cho kháng cực chen vào giữa hai chân cô.
"Không cần." Hách Diêu Tuyết liều mạng kiềm chế tiếng rên bên miệng.
"Không cần?" Lông mày Nhạc Ân Trạch nhướng cao hơn “Chúng ta có thể thử nhìn xe, đến cùng em có muốn hay không?”
Ngay sau đó, ngón tay người đàn ông cũng gia nhập đội ngũ khiêu khích, cảm giác được thân hình mềm mại dưới thân đã dần dần ướt át mềm nhuyễn, anh nhẹ giọng nói: “Em muốn….”
Nói xong, một bàn tay nắm lấy cằm cô, môi mỏng mút lấy đầu lưỡi cô, truy đuổi càng quấy, mà một bàn tay khác thì chậm rãi duỗi đến phía dưới, kéo mạnh sợi dây điện màu đỏ ra.
Thân thể của Hách Diêu Tuyết đã sớm không tự kềm chế được run rẩy, kẹp chặt dị vật xâm nhập. Lúc này bị lực mạnh kéo ra, tiếng thét chói tai khó có thể ức chế, kèm theo còn có thể nghe được tiếng chất lỏng “xì” ái muội, trứng rung màu hồng bị một tầng chất lỏng trong suốt bao vây bị kéo ra.
Nhưng thuốc mỡ mang theo chất kích thích đã sớm bị đẩy đến chỗ sâu nhất trong thân thể, giống như một cái đuôi rắn nhỏ yêu mị, ẩn núp ở ngọn nguồn dục vọng, ở khe suối dục vọng mấp máy….. Loại hành hạ khó có thể mở miệng này, lôi kéo đánh lên mỗi một dây thần kinh.
"A. . . . . ." Hách Diêu Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-manh-tuyet/3045433/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.