Do dự liên tục, vẫn là thả điện thoại trở về trong túi. Hách Diêu Tuyết nói với tài xế: “Trước không cần về nhà, đi bệnh viện Giang Tổng.
Vốn nghĩ rằng tài xế sẽ gọi điện thoại xin chỉ thị của Nhạc Ân Trạch, không ngờ tài xế lại không chút do dự thay đổi phương hướng, chạy đến bệnh viện Giang Tổng.
Hách Diêu Tuyết đến bệnh viện, tìm bác sĩ trực ban hỏi phòng thím đang nằm ở đâu.
Hách Diêu Tuyết rất dễ dàng tìm được phòng bệnh, cũng không nóng lòng đi vào, mà là đứng bên cạnh cửa nhìn vào trong. Trong phòng bệnh có đến bốn bệnh nhân, nhưng lại không giống nhau, chung quanh các giường bệnh khác đều vây đầy người, nhưng giường bệnh của thím lại có chút vắng vẻ, chỉ có một mình bà lẻ loi trơ trọi ngây ngốc ở trên giường bệnh. Rất lâu rồi không gặp, thím gầy đi rất nhiều. Vốn là cô gái Giang Nam bé bỏng, hiện tại vẻ mặt bệnh hoạn ốm yếu, cả người dường như rút nhỏ lại một vòng.
Lúc này, có một y tá đi vào, nói với thím: “Giường 306, phí trị liệu của bà sao còn chưa thanh toán? Nếu cứ như vậy, việc trị liệu kế tiếp của bà cũng không cách nào tiến hành nữa.”
Lúc này, trong phòng bệnh, những người khác đều ngừng nói chuyện, nhìn về phía bà. Vẻ mặt thím khó xử, hai gò má gầy yếu miễn cưỡng làm ra một chút tươi cười, miệng chỉ nói: “Sẽ mau thôi, chồng của tôi đi xoay sở tiền rồi.”
Nói xong, bà cầm lấy điện thoại, rõ ràng là đang gọi cho Hách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-manh-tuyet/3045419/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.