…TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU…
Mị Dương vẫn kiên định, khuôn miệng mấp mấy đôi môi hồng nhưng lại bị Ba Lâm ngăn lại. Ngón tay có chút chai sần nhưng lại nhẹ đặt khẽ lên đôi môi nhỏ!
“Suỵt! Nhận đi, đừng mới sáng lại từ chối người khác chứ!?”
Bên trong đôi mắt trong veo phản chiếu lại hình bóng của người đàn ông ấy, dịu dàng khiến người ta phải siêu lòng. Mị Dương đắn đo hồi lâu, tay nhẹ đẩy hộp quà về phía Ba Lâm, mỉm cười “Chờ em một chút được không?”
Đối lập với đôi mắt trong veo ấy đôi mắt phượng nhẹ chuyển động, nhưng trùng hợp rằng bên trong đôi mắt ấy chỉ hướng theo bóng lưng của người ấy!
Không biết qua bao lâu, anh vẫn luôn im lặng chờ đợi trên tay người ấy là bó hoa hướng dương, ánh nắng như cũng muốn góp phần. Ánh nắng xuyên qua tán lá khiến nụ cười của Mị Dương như sáng hẳn lên, mắt của Ba Lâm không rời nhìn người qua ánh sáng.
Bất giác lại cho anh yêu và yêu hơn người con gái trước mắt! Không hiểu sao…Nhưng anh đã yêu và đã thực sự yêu cô ấy!
Là tình yêu? Dù anh là bác sĩ nhưng chẳng khám được cho bản thân, nhịp tim anh ngày càng nhanh mỏi khi nhìn về phía Mị Dương! Nhưng anh biết, anh đã phải lòng người con gái này rồi!
“Đổi nhé! Không đáng là bao, nhưng mà … Nó là tấm lòng của em …” Mị Dương có chút do dự, cuối mặt khiến gương mặt ấy bị mái tóc đen huyền kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-ke-khon/3359507/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.