Mị Dương nhanh tay nhận tiền, ngại ngùng cúi đầu chẳng dám nhìn vào mắt Ba Lâm thêm dù chỉ một giây nào nữa
"Cảm...Cảm mơn anh khi nảy đã cứu tôi !!! tôi xin phép về trước !"
Vừa quay người rời đi, Ba Lâm đã níu lấy tay Mị Dương.
"Tôi đưa em về ! trời đã tối rồi !"
Mị Dương giật mình kích động, giật phắt tay Ba Lâm khuôn mặt cô hiện rõ vẻ sợ hãi.
"Không cần đâu ! cảm mơn anh ! tôi ...Tôi tự về được !"
Nhìn thấy biểu cảm đó, Ba Lâm dường như nhận ra gì đó, thả tay ra không dám hành động gì thêm chỉ lo lắng nói.
"Tôi cho người đưa em về ! trời đã tối rồi ! em không nên đi một mình đâu ....!"
Khuôn mặt đó có chút không đồng tình, nhưng phía trước là ánh đèn sáng như ban ngày, phía xa kia là một màu đen. Mị Dương có chút sợ hãi trước màu đen đó, cô lo lắng không biết có bắt được xe hay không, hoặc có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Là người hay lo chuyện không thể xảy ra, nhưng Mị Dương lại có chút sợ hãi mà đồng ý.
"Phiền...Phiền người anh rồi !"
Thấy Mị Dương đã đồng ý Ba Lâm mới thở phào, khuôn mặt mới dễ chịu đi một chút.
"Hừ ~! đợi tôi một chút !"
Nói rồi anh ta nắm lấy tay áo Mị Dương kéo đi đến trước cổng như một đứa con nít anh ta dặn dò cô phải đướng yên chờ anh ta.
Anh ta đi vào bên trong, đi nhưng vẫn quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-ke-khon/2726854/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.