Là con người hay suy nghĩ vu vơ nhiều thứ, nhưng từ khi bước ra khỏi phòng khám cầm trên tay hồ sơ khám bệnh. Mặt Mị Dương như người mất hồn, đờ đẫn đi về một hướng, không né tránh không suy nghĩ.
Cứ thế mà đi xuyên qua hành lang bệnh viện, lòng không chút gợn sóng, giống như vừa trải qua một thứ kinh khủng đến múc chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Không tin vào mắt bản thân, đứng trước thang máy mở túi hồ sơ.
Âm thanh loạt soạt là chút âm thanh cô còn nghe rõ nhất hiện tại.
Ting~
"Ơ ! Là cô Hàng đúng không ?"
Có vẻ như đã lâu không gặp người đó, nhưng cũng có chút quen thuộc.
Mị Dương khự lại, tò mò nhìn người đàn ông có chút quen thuộc trước mắt.
"Anh là....Đồng nghiệp của bác sĩ Lâm ?!"
Anh ta gật gù, nhìn Mị Dương hồi lâu chợt nhớ ra gì đó lại đưa tay vào túi áo.
"Đúng rồi ! Phải rồi....!"
"Đây là hồ sơ khám bệnh của em ! Đã lâu rồi, nhưng anh nghĩ Ba Lâm đã bỏ vào thiếu, cậu ta đi công tác chưa về anh thấy trên bàn chắc cậu ta định đưa cho em mà quên mất !"
Tờ giấy đó đã ố vàng, Mị Dương tò mò nhận lấy nó từ tay vị bác sĩ đó.
"Em đến khám bệnh sao ? Không có Ba Lâm nên ngoại tình ở nơi khác à ?!"
"!!!!"
"Không !!!!!Không có !!!! Em ....Em đi khám cùng bạn em thôi .... Cậu ấy...."
Mị Dương giật thóp người trước câu nói đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-mot-ke-khon/2726542/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.