Tâm tình Hoàng Nguyên Cần không yên ngồi trên xe Khang Trọng Lâm. Sở Duyên Vũ nhìn thấy hai người họ đang tranh chấp, thế mà lại không nghĩa khí gọi taxi đi về, khiến cô muốn cầu cứu cũng không được.
“Trọng Lâm.” Cô sợ hãi kêu nhỏ.
Khang Trọng Lâm không để ý tới cô, mặt giận tái xanh.
“Xin lỗi.” Cô nuốt nuốt nước miếng. “Em chỉ là buột miệng mà nói nói hưu nói vượn, em cam đoan là em không có hẹn với đàn anh Tân Khải, cũng không có đi thuê phòng.”
Anh vẫn không thèm để ý cô.
“Ai bảo anh chọc giận em trước, mà em lại hay có tất giận lên sẽ mất lý trí, mà mất đi lý trí thì sẽ nói hưu nói vượn, cho nên… mới có thể nói những lời đó.” Càng nói cô càng chột dạ, giọng càng thấp dần.
“Hừ.” Anh tức giận gầm lên một tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh không có dấu hiệu bình ổn lửa giận, tính khí ương ngạnh lại bộc lộ ra.
“Mà nói lại, cho tới giờ anh cũng chưa tặng hoa cho em, cho nên lúc đàn anh tặng hoa cho em, em mới vui như vậy thôi! Nói tới nói lui, cũng là do anh sai.”
Khang Trọng Lâm trừng mắt, vô cùng tức giận mà trừng mắt nhìn cô.
Cô lại tiếp tục quở trách anh:
“Hơn nữa, là anh mắng em giá rẻ nên tùy tiện nhận hoa của đàn anh trước, cho nên em mới tức giận. Nói đi nói lại, vẫn là anh sai.”
“Là do anh sai?” Thanh âm của anh trầm trầm.
“A?” Cô sửng sốt.
“Hoàng Nguyên Cần, em chết chắc rồi.” Anh híp mắt nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-dai-ma-vuong/179769/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.