Hoàng Nguyên Cần, ngủ một mạch thật lâu, thật lâu, cho đến khi cảm thấy lạnh quá cô mới tỉnh.
Cô há miệng ngáp một cái to, bốn mắt ngây ngốc nhìn xung quanh, kỳ quái, sao phòng cô lại lạnh như thế? Rõ ràng là vì mùa đông giá lạnh này, cô đã mua hẳn một cái chăn tơ tằm nha, sao chả thấy ấm áp gì cả, tay chân cô cứng vì lạnh hết rồi …
A? Đây là đâu? Vì sao trên người cô lại trùm hai tờ báo, mà bóng người trước mắt dĩ nhiên là…
“A…” Thét chói tai được một nửa bỗng im bặt. “Tổng giám đốc?” Xong đời, cô không những ở trong nhà đại ma vương, mà còn ngủ trong nhà đại ma vương nữa.
Bây giờ là mấy giờ?
“Nói nhỏ thôi, tôi đang đọc tạp chí.” Không biết khi nào trên trang phục chỉnh tề của đại ma vương trùm thêm cái chăn ấm, thoải mái ngồi ở sô pha xem tạp chí, đèn phòng khách còn cố ý chuyển thành loại đèn nhỏ.
“Khụ… Thực xin lỗi, tôi ngủ quên.” Hoàng Nguyên Cần hất tờ báo trên người ra, xương cốt cứng ngắc cạc cạc gọi bậy, cô thật cẩn thận hỏi anh. “Tổng giám đốc, báo này… sao lại ở trên người tôi?”
Khóe miệng anh giương lên. “Không cần khách khí, tôi lo lắng cô sẽ chết lạnh ở nhà tôi, đến lúc đó phải bớt thời gian đến cục cảnh sát ghi chép này nọ, phiền toái, nếu không cẩn thận bị chó săn nhìn thấy, tôi còn phải mang tội danh kẻ khả nghi giết người, cho nên miễn cưỡng cho cô mượn tạm hai tờ báo chống lạnh, ở trên đường nhìn thấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-dai-ma-vuong/179758/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.