Tại phòng khách
Anh bế cô rồi đặt lên chiếc ghế sofa một cách nhẹ nhàng. Sau đó bối rối mở chiếc hộp cứu thương đã đặt dưới sàn trước mặt mà nâng cổ chân nhỏ nhắn ấy của cô lên khiến cô liền có cảm giác xấu hổ mà phản giác giật chân lại nói:
"Không cần anh phải làm thế đâu, tôi tự làm được"
Nhưng khi cô vừa giật chân lại thì anh lại nắm chặt bàn chân cô ngước mặt nói:
"Ngồi yên đi, mọi người đều ra ngoài cả rồi nên chỉ có hai chúng ta ở nhà và tôi không thể nhờ ai khác thoa thuốc cho cô, với lại cô nghe đây không phải tôi tự mình hạ thấp bản thân như thế này để băng vết thương cho cô đâu mà là vì tôi thương hại cô thôi"
Anh vừa gượng nói vừa bối rối, nét mặt đã có chút gật gượng và ửng đỏ thì cô lại mỉm cười đáp:
"Tôi biết rồi, tôi cũng nào có nghĩ anh lại tốt với tôi như thế đâu chứ"
Anh ngạc nhiên nhìn nét mặt cô, dù anh có nói thương hại cô như thế thì cô vẫn sẽ mỉm cười mà không một chút buồn lòng, giận dỗi. Sau một hồi băng vết thương xong, anh đứng dậy quay lưng hỏi:
"Hôm nay Diệc Thiên không đến đây, cô không thất vọng chứ?"
Cô ngạc nhiên rồi lắc đầu bật cười nói:
"À chuyện này không sao cả, anh ấy sẽ đến đây lần nữa mà nên việc gì tôi phải thất vọng chứ"
Nghe vậy anh quay mặt lại hỏi tiếp:
"Cô thích cậu ta đến vậy sao?"
Cô ngạc nhiên rồi gật đầu đáp:
"Phải, anh ấy vừa dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-co-nguoi-hau/1735918/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.