Nhưng cuộc vui thì cũng có lúc tàn. Một tháng sau đó, Lăng Nhất đứng trước ngân hàng mà nhăn mặt tức tối nhìn cô nhân viên ngân hàng nói lớn:
"Cô nói cái gì? Tất cả thẻ của tôi đều bị khóa hết rồi à?"
Cô nhân viên lấp mấp gật gù trả lời:
"Vâng, toàn bộ số thẻ của anh đều bị khóa cả rồi, Lăng tiên sinh đã yêu cầu chúng tôi làm vậy"
Nghe vậy anh tức tối đập tay lên bàn nghiếng răng lẩm bẩm:
"Lão già chết tiệt, khi không lại khóa hết thẻ của mình, khốn kiếp"
Rồi anh bước ra khỏi ngân hàng, lấy điện thoại ra nhìn số anh trai mình mà lẩm bẩm:
"Bây giờ chỉ còn cách tìm anh ta thôi, nếu không có tiền thì làm sao mình sống nổi ngoài đường chứ, hiện tại cũng không thể vác mặt về nhà được"
Một lát sau, anh đến cửa hàng thời trang của Diệc Thiên rồi đi vào một cách ngông cuồng nói lớn:
"Lăng Diệc Thiên đâu? Anh ta có ở đây không?"
Mấy cô nhân viên thấy thế bối rối đi lại ngăn anh đáp:
"Ông chủ đang ở bên trong, mời nhị thiếu đợi một lát"
Nghe vậy không kìm được sự nóng vội nên anh khó chịu nói lớn:
"Mau gọi anh ta ra đây vì tôi có chuyện muốn nói"
Bỗng dưng một giọng nói vang lên tiến tới gần, Diệc Thiên vừa sắn cổ tay áo mình vừa đi ra lên tiếng hỏi:
"Em tới đây làm gì? Không phải đã nhất quyết bỏ nhà đi và ăn chơi lêu lỏng sao?"
Thấy anh, Lăng Nhất bật hạ giọng nói:
"Hừ, lão già kia khóa hết thẻ của tôi rồi, anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-co-nguoi-hau/1735914/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.