Vài ngày sau đó, ánh chiều tà rọi mang máng trên sân vườn. Hiểu Nhiên vừa quét lá vừa thở dài ngẫm nghĩ:
( Haizz, nghĩ qua nghĩ lại thì mình vẫn chưa biết tặng anh Diệc Thiên cái gì? Mấy ngày rồi không gặp anh ấy, buồn quá đi)
Cô đang thở dài ngao ngán thì Thuần Dương vừa ngồi trên bàn hóng gió gần đó vừa nhịp chân lớn tiếng gọi:
"Này, Bạch Hiểu Nhiên"
Nghe vậy cô ngạc nhiên quay lại rồi tiến tới gần anh hỏi:
"Có chuyện gì?"
Anh nheo mắt liếc nhìn mấy chiếc lá dưới chân mình rồi nhìn cô nói:
"Cô quét kiểu gì vậy? Lá còn dưới chân tôi này"
Hiểu Nhiên thấy vậy thì đáp:
"A tôi xin lỗi"
Sau đó cô lấy chổi quét mấy chiếc lá ấy thì anh nheo mày ngẫm nghĩ tự hỏi:
( Cô ta đang suy nghĩ gì mà trong bộ mặt thờ ơ vậy? Mà nghĩ cũng phải còn vài ngày nữa là đến sinh nhật mình, hẳn cô ta cũng biết phải không?)
Bỗng anh lên tiếng hỏi:
"Cô biết mấy ngày nữa là ngày gì không?"
Cô ngạc nhiên rồi hỏi ngơ:
"Ơ ngày gì?"
Bỗng anh nheo trán:
( Không phải là cô ta không biết thật chứ? Chắc chắn mấy người hầu khác cũng đã nói cho cô ta biết rồi, chắc chắn cô ta đang giả vờ)
Nghĩ xong thì anh tiếp lời:
"Vậy tự tìm hiểu đi"
Cô chợt nheo mày khó hiểu lên tiếng hỏi:
"Gì chứ? Anh không nói làm sao tôi biết, là ngày đặc biệt gì sao?"
Anh nhíu mày miễn cưỡng nói:
"Đúng vậy, cho nên cô biết...nên làm gì rồi"
Nói xong anh đứng dậy quay lưng đi mất khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-co-nguoi-hau/1735909/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.