Đầu hôm, do mãi đọc email cộng thêm phải ghi nhớ tư liệu, Âu Nhã Phi tỉnh giấc với đôi mắt thâm quầng. Mới sáng cô đã dậy từ sớm chuẩn bị cốc cà phê, cô ngồi thả lỏng cơ thể cố tận hưởng cảm giác thư thái này trước khi tiến hành phi vụ đi học.
Thời tiết chuyển sang rét đậm kéo dài, tuyết phủ nhành cây đặc lừ trắng xóa. Thưởng thức xong mùi vị buổi sáng, cô khoác lên mình chiếc áo gió len dày cộm.
Nhận thấy đường phố ngập tràn băng tuyết khi người ta chưa kịp cào hết lớp tuyết đi, cô đổi ý không chạy mô tô nữa. Vì dưới lớp băng này đi mô tô rất dễ trượt bánh càng tệ hại hơn nếu gây tai nạn cho bản thân và người khác. Ngoài đường bây giờ ngay cả ô tô cũng lết bánh kẹt cứng, cô chợt nảy sinh ý tưởng. Âu Nhã Phi sực nhớ mình còn đôi giày có thể gắn vật dụng chuyên trượt băng do Chung Thái Di từng mua tặng cô năm ngoái.
Cô lật đật xỏ chân vào giày quải cặp có laptop lên vai đi thử một đoạn, lần đầu sử dụng thanh trượt tuy có chút khó đi nhưng sau vài lần tập đi cô đã quen dần và thành thạo hơn.
Trên đường lướt qua cô bắt gặp chiếc mô tô dừng bên đường, người thanh niên đang lúi húi sửa chữa bảo bối của mình, anh ta rõ ràng là Tiêu đội trưởng. Âu Nhã Phi ghé vào xem tình hình, cô gọi hỏi: " Này, xe anh bị sao thế? "
Tiêu Dịch Kỳ nghe âm giọng quen thuộc văng vẳng bên tai, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-co-nang-phong-vien/2614244/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.