“Mẹ, Tử Xá tới, con xuống đón anh ấy”. Di động trênbàn vang lên, Mạnh Thiên Bình nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, nắm di động lên quay đầunói với mẹ.
Cô muốn tranh thủ thời gian này xuống lầu dặn DịchTử Xá trước, muốn anh đừng nói lung tung, nếu mẹ có hỏi cứ để cô trả lời, mặckệ cô nói lời hoang đường gì cũng đều để tạo lòng tin với mẹ thôi, không có ýkhác hoặc mơ tưởng gì, mong anh bỏ qua.
Ban nãy mẹ cúp máy với anh xong liền khẩn cấp hỏi côliên tục 1 đống vấn đề.
Trong đó có liên quan cả vấn đề cá nhân của anh, rồilàm sao bọn họ quen nhau dẫn tới kết hôn, nhưng hỏi nhiều nhất vẫn là cặn kẽ từđậu tới vỏ một tháng qua cuộc sống chung của cả hai như thế nào.
Cô từng nói với Dịch Tử Xá mẹ là thiên tài, tuy chỉbàn trong phạm vi bếp núc. Nhưng nói thật, người chỉ một lần nếm thử đã có thểlàm lại như đúc món ăn của tất cả các quán như mẹ cô sao có thể không thôngminh được?
Mẹ luôn rất thông thái, chỉ không thích bon chencùng thời vận mà thôi.
Lấy phải người chồng đoản mệnh, trước khi chết cònvì sinh bệnh mà tiêu tán hết gia sản, để lại cho bà 2 đứa con nhỏ dại, bà vấtvả lắm mới nuôi được 2 đứa nên người, chống đỡ để cuộc sống không quá túng bấnmấy năm trời cho đến tận khi mất đi cánh tay phải và công việc, rồi phải đónnhận tai họa xảy ra trên người con gái mình.
Mẹ, không chỉ thông minh, bà còn rất kiên cường.Mạnh Thiên Bình cảm thấy sự kiên cường của cô là di truyền từ mẹ, còn Sĩ Ngạnđược bà di truyền cho thông minh.
Tóm lại, đối mặt với mẹ không được sơ sẩy, cô phảicẩn trọng mới được, cũng phải cảnh báo Dịch Tử Xá biết cách ứng phó.
“Anh ở đâu?”. Tiếp điện thoại, cô lấy tốc độ nhanhnhất bay nhanh xuống lầu.
“Vừa ngừng xe, xuống xe chuẩn bị tới nhà mẹ vợ”.
Anh còn có tâm tình nói giỡn với cô, sắp chết tớinơi rồi!
“Hướng nào? Xe đậu ở đâu?”. Cô nhanh chóng hỏi.
“Sao vậy, đậu xe ở đây sẽ bị xe cẩu kéo đi sao?”.
“Rốt cuộc anh ở đâu?”.
“Cửa hàng bánh ngọt đối diện ngõ”. Giọng nói sốtruột của cô cũng làm anh lo lây.
“Ở đó chờ em”. Cô đã xuống tới lầu 1, đẩy cổng chạytới cửa hàng bánh ngọt theo lời anh nói.
Cửa hàng đó chỉ cách nhà cô chưa đầy 200m, lập tứctới ngay.
Mạnh Thiên Bình thấy anh nhìn cô, đi về phía cô,nhưng cô không dừng bước chạy, vội vã đến trước mặt anh, chụp lấy cánh tay anhkéo đi.
“Đi, lên xe”.
“Lên xe? Vì sao muốn lên xe?”. Anh kinh ngạc, hơigiãy ra. “Đã tới nơi rồi, ít nhất cũng phải chào mẹ – ”.
“Lên xe trước! Em có lời muốn nói với anh”. Cô nhịnkhông được ngắt lời.
“Có chuyện thì cứ nói, cần gì phải lên xe?”.
Cô lo lắng quay đầu nhìn, chỉ sợ mẹ đuổi theo sau,gặp cảnh 2 người bọn họ bày mưu. May mắn, cô không thấy bà đâu.
“Tự nhiên anh chui đầu vô lưới nói với mẹ muốn tớiđón em làm chi?”. Đầu vừa chuyển, cô lập tức nhăn mặt hỏi anh.
“Lúc trước anh đã nói trong điện thoại sẽ cùng em vềnhà, sao em lại tự về, còn đi xe bus? Muốn hại chết anh hả!”. Mặt anh cũng nhănnhúm như mặt cô, tức tối mắng ngược lại cô.
Mạnh Thiên Bình trợn mắt nhìn anh, hoàn toàn khôngbiết anh đang nói gì, nhưng bây giờ không phải lúc thắc mắc.
“Bây giờ cấp bách lắm”. Cô nói. “Vì anh nói với mẹem chuyện chúng ta kết hôn nên vừa rồi mẹ hỏi em rất nhiều vấn đề, em chỉ đơngiản trả lời chút xíu, để tránh mẹ cũng hỏi anh, 2 người chúng ta lại đáp khácnhau”. Không đợi anh phản ứng, cô lại nói tiếp –
“Chúng ta quen nhau được chừng hơn nửa năm, cáchchúng ta quen biết cứ giữ như trước : anh thiếu chút nữa lái xe đụng phải em,sau đó đưa danh thiếp muốn bồi thường cho em. Em không tìm anh, nhưng chúng tatình cờ gặp lại, anh bắt đầu theo đuổi em – ”.
Nghe đến đó, Dịch Tử Xá không khỏi nhướng cao mày.
“Em phải trả lời vấn đề của mẹ, nói vậy có vẻ hợplý”. Hai má nóng nóng đỏ lên, Mạnh Thiên Bình nhịn không được giải thích vớianh.
“Em nói tiếp đi”. Anh gật gật đầu, tỏ vẻ anh hiểu lýdo của cô.
“Nhưng em từ chối sự theo đuổi của anh, vì em vẫncảm thấy mình không xứng với anh, nhưng chuyện Sĩ Ngạn – chuyện tai nạn của SĩNgạn – đẩy em vào đường cùng, chỉ có thể cầu xin anh giúp đỡ”.
“Sau đó anh thừa nước đục thả câu bức em lấy anh?”.Dịch Tử Xá nhịn không được nói.
“Anh không phải loại người như vậy”. Cô nhíu mày vớianh, giống như đang trách cứ.
“Chứ là loại người nào?”. Anh ngạc nhiên.
Cô không trả lời vấn đề của anh, còn nói tiếp. “Anhnghe em gặp khốn cảnh, không chút do dự lập tức cho em mượn 100 vạn tiền mặt,hành động khẳng khái làm em cảm động lại cảm kích, hoàn toàn không biết cám ơnanh thế nào, cho nên – ”.
“Đành phải lấy thân báo đáp?”. Anh chu môi tiếp lời.
“Không phải”. Cô trừng mắt liếc anh 1 cái, có điểmbực bội vì anh hễ chút lại giỡn luôn miệng. “Anh để em nói hết đã có đượckhông?”.
Anh nhún vai, ngậm miệng.
“Cho nên em liền đáp ứng làm bạn gái anh, vì côngviệc của anh quá bận rộn nên em quyết định chuyển tới nhà anh ở, tăng thêm thờigian tìm hiểu giữa cả 2. Cuối cùng vì em yêu anh mới đồng ý lời cầu hôn, gả choanh. Nhưng vì công việc của anh thật quá sức bận rộn, nên không có thời gian vềnhà mẹ đẻ với em, còn em vì lo lắng trở về 1 người cũng không được, mẹ sẽ khôngtin nên cũng không dám về”.
“Mẹ tin chuyện hoang đường đó?”. Dịch Tử Xá vẫnkhông kìm được, cảm thấy tài năng nói dối của cô đúng là 1 chút thiên phú cũngkhông có.
“Mẹ em cũng không nói bà sẽ không tin!”. Cô trừngmắt, cảm giác như bị làm nhục.
Anh lim dim. “Tin anh đi, bà không tin đâu, ở tronglòng ấy”.
Mạnh Thiên Bình vốn định phản bác, nhưng nghĩ đếnnếu anh nói đúng, mẹ căn bản không tin lời cô, mà cô cứ nghĩ bà tin còn ba hoachích chòe nói dối như thế… Trời ạ, nếu thật thì làm sao gột sạch vết nhơ nổi?Cô càng nghĩ càng hoảng, càng nghĩ càng muốn khóc.
“Dịch Tử Xá, bây giờ phải làm sao?”. Cô nhanh nắmlấy ống tay áo anh, vẻ mặt bất lực và khủng hoảng, gấp tới độ sắp khóc.
“Anh đã nói sẽ về cùng em mà em không nghe, giờ thìđáng đời chưa?”. Anh hừ mũi, lời thì ác liệt nhưng tay vẫn nhẹ nhàng nắm lấytay cô. “Ngoại trừ chuyện hoang đường đó, em còn nói gì với mẹ?”.
“Một ít chuyện sinh hoạt hằng ngày. Mẹ thật thôngminh, muốn biết kĩ càng mấy thứ nhỏ nhặt nữa”.
“Vậy sao em ngốc thế? Thông minh không phải ditruyền sao?”. Anh chế nhạo cô.
Mạnh Thiên Bình dừng chân, tức giận liếc anh. Cô sắpkhóc tới nơi, anh còn chế nhạo! Không ngờ anh lại thình lình cúi người, hôn cô1 cái.
Cô cứng họng, ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn khônghiểu chuyện gì xảy ra. Cô tròn mắt. “Anh làm gì?”.
“Nhìn em tức thật đáng yêu, làm anh kìm lòng khôngđược”. Anh nhếch miệng nói.
Cô lại tròn mắt, cảm giác trong người có luồng khínóng phóng thẳng lên mặt.
“Anh còn giỡn được, bây giờ là lúc nào rồi còn cótâm tình chơi giỡn!”. Cô nghiêm giọng trách cứ, không nghĩ tới anh nhìn cô tứcgiận đỏ mặt lại càng thấy dễ thương, hai mắt cô bị đèn đường chiếu sáng, xấu hổkhiếp sợ gì đều đã bày ra không sót một thứ dưới mắt anh.
Dịch Tử Xá không thể ngăn mình động lòng, trái timanh đập loạn, không kiềm chế được đưa 1 tay ra kéo cô vào lòng, hôn cô lần nữa.Nụ hôn này so với cái hôn chuồn chuồn lướt nước ban nãy hoàn toàn khác, anh hôncô nhiệt tình mà mạnh bạo, dịu dàng mà nồng cháy hôn cô, đến nỗi đầu óc côchoáng váng, quên sạch mọi thứ.
“Khụ! Khụ!”.
Trận ho khan thình lình ở ngã tư đập tỉnh hai kẻ sitình môi kề môi thắm thiết.
Dịch Tử Xá siêu cấp khó chịu bị người khác quấy rầy,hơn nữa bà xã đại nhân đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, càng làm anh khó chịu tớicực điểm. Anh quay đầu tính trừng mắt nhìn kẻ chết tiệt vừa can đảm dám quấyrầy 2 vợ chồng bọn họ, đang định chửi ầm lên thì –
“Mẹ!”. Mạnh Thiên Bình xấu hổ đỏ bừng mặt, khẽ gọi 1tiếng.
Mặc dù bị hoảng hồn vì người phá rối 2 vợ chồng lạilà mẹ vợ, Dịch Tử Xá vẫn cố gắng không để lộ mình đang sợ hãi, trầm ổn cúi đầuchào bà.
“Mẹ”. Anh cung kính gọi, kế tiếp nhìn bà cười 1 cáilóa mắt tưởng chiếu sáng được cả trời đêm. “Lần đầu gặp mặt, mẹ khỏe, con tênDịch Tử Xá, trễ như vậy mới tới chào mẹ, mong mẹ tha thứ. Còn có – a? Con quênmang xuống xe”. Anh ngạc nhiên nhìn hai tay trống trơn.
“Cái gì vậy?”. Mạnh Thiên Bình hỏi.
“Chờ anh 1 chút”. Anh không trả lời, chỉ nói như vậyrồi xoay người rời đi.
Mạnh Thiên Bình và mẹ nheo mắt nhìn, bước theo.
Nhìn anh mở cửa xe, cúi người lục lọi lấy ra 1 hộp –rong biển núi nguyên bản?
Hai mẹ con không hẹn mà trố mắt, rồi quay qua nhìnnhau, vẻ mặt cực kì mờ mịt.
Ra là rong biển núi? Là 2 mẹ con nhìn lầm, hay anhthứ anh cần lấy còn nằm trong xe, hay trong hộp giấy này không phải rong biểnmà là cái khác?
“Rầm!”.
Cửa xe đóng lại, hiển nhiên trong xe không có thứkhác, vậy ra –
“Mẹ, con biếu mẹ”. Dịch Tử Xá cầm 2 tay đưa cho mẹvợ, sau đó nghiêm trang nói. “Tặng mẹ nguyên quả núi, chúc mẹ khỏe mạnh nhưnúi”.
Không gian nháy mắt lặng im như tờ, không ai cửđộng, không ai lên tiếng, sau đó đột nhiên, Mạnh Thiên Bình phụt cười.
“Ha ha ha……”. Cô ôm bụng cười to, ngay cả bà Mạnhđứng bên cạnh cũng nhịn không được cười rộ lên.
Dịch Tử Xá không phải ngu ngốc, đương nhiên biếthành động của mình nhất định buồn cười, vì thực ra anh cố ý muốn đánh vỡ khôngkhí ngại ngùng lần đầu gặp mặt mới xuất chiêu này, nhưng 2 mẹ con sao lại cườikhoa trương vậy chứ?
Anh bất đắc dĩ nhìn 2 người, ánh mắt bất tri bấtgiác trở nên dịu dàng.
Bà Mạnh thu hết mọi cảnh vào trong tầm mắt, tuy lờicon gái kể lúc nãy đầy lỗ hổng, vừa nghe bà đã biết nó nói dối mình. Nhưng ánhmắt không bao giờ gạt người, khi con gái nói cho bà nghe chàng trai này tốt thếnào, trong mắt chứa đựng hạnh phúc và quan tâm, bà luôn chú ý.
Về phần chàng trai trước mắt, tuy rằng bề ngoài trẻtuổi, khí chất phi phàm, khí thế bức người, nhưng ánh mắt vẫn ngóng nhìn congái bà dịu dàng nồng thắm, cậu ta thực lòng yêu nó.
Bọn họ là lưỡng tình tương duyệt*, không có gì miễncưỡng trong đó, như vậy là đủ rồi.
(*lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦= tình cảm đến từ cả 2 phía)
Lo lắng suốt 1 tháng rốt cuộc cũng buông lỏng được,bà nghĩ, chắc bà ngủ ngon được rồi?
Nhất định là được.
♥
Bà Mạnh lần đầu gặp Tử Xá không khí tương đối vuivẻ, trên thực tế có thể nói trò chuyện rất hợp, chỉ tiếc thời gian đã trễ lắmrồi. Bà Mạnh lộ ra biểu tình ‘mẹ vợ càng nhìn con rể càng vừa lòng’, Mạnh ThiênBình cũng thả lỏng.
Cô bấu mấy ngón tay vào lòng bàn tay, ngăn chặn bảnthân hoảng sợ xúc động muốn thét chói tai.
Dịch Tử Xá vì sao muốn làm như vậy, anh có hiểu mìnhđang làm gì không?
Trò chuyện với mẹ thật là vui, trái 1 tiếng mẹ vợ,phải 1 tiếng mẹ vợ làm bà cười rạng rỡ, cười không ngừng, anh còn nhận lời nhấtđịnh sẽ thường đưa vợ về nhà mẹ đẻ, cuối cùng còn mời mẹ hỏi bà có muốn dọn đếnở cùng 2 vợ chồng không, nói trong nhà vẫn còn dư phòng cho mẹ và em vợ ở.
Anh rốt cuộc đang làm gì, có nhớ quan hệ của họ chỉlà 1 hợp đồng không, đến lúc trình diễn xong sẽ tan cuộc?
Để chính mình diễn giả yêu thực anh đã là tội củacô, nên cô đã sẵn sàng tâm lý chịu phạt, biết mình nhất định sẽ đau lòng. Nhưngmẹ làm sai chuyện gì, vì sao cũng bị dìm xuống nước, sau này sự thật bọn họchia tay nhau sẽ làm bà khổ sở thất vọng, chịu đả kích, phẫn nộ?
Ngay từ đầu cô đã không hy vọng mẹ gặp anh, cho dùmẹ có biết 2 người kết hôn hay không, cô cũng không hy vọng anh xuất hiện trướcmặt bà, chỉ cần không tiếp xúc sẽ không sinh cảm tình, chỉ cần cảm tình khôngsâu, sau khi bọn họ ly hôn xong, mẹ sẽ khổ sở hay tức giận, nhưng ít nhất khôngbị tổn thương, còn bây giờ……
Thời gian trôi đi còn chậm hơn sên bò, Mạnh ThiênBình như đứng đống lửa như ngồi đống than, phải miễn cưỡng cười vui với bọn họ.
Rốt cuộc, bà Mạnh đột nhiên nhớ tới mai không phảingày nghỉ, Dịch Tử Xá phải đi làm nên chủ động chấm dứt cuộc nói chuyện, đứngdậy đuổi 2 vợ chồng về nhà nghỉ ngơi.
Bà kiên trì tiễn bọn họ ra tận xe, sau đi nhìn cả 2lên xe, vẫy tay từ biệt, thẳng đến khi xe khuất dạng, hình ảnh bà vẫn đứng vẫytay trong gương chiếu hậu.
Mạnh Thiên Bình đau lòng thiếu chút nữa rơi nướcmắt, cô cảm thấy mình thật bất hiếu, thật xin lỗi mẹ. Cô phải nghĩ biện phápngăn chặn tình huống chuyển xấu sau này mới được.
“Dịch Tử Xá – ”. Cô xúc động mở miệng, muốn cùng anhnói, không nghĩ đột ngột bị anh ngắt lời.
“Giờ không cần nói chuyện với anh”.
Giọng anh chất lửa giận làm cô ngạc nhiên sửng sốt,không tự chủ được chuyển mắt nhìn anh, nghĩ mình nghe lầm.
Không, cô không nghe lầm, mặt anh lạnh lẽo, nhếchmôi, hai tay nắm chặt vô lăng, tỏa ra hơi ‘anh đang giận’.
Nhưng vì sao anh giận, người nên giận và có tư cáchgiận là cô mới đúng, không phải sao?
Anh không nên kéo người nhà của cô liên lụy vào hợpđồng của bọn họ, không nên xúc động nhiệt huyết dâng trào vuột miệng thừa nhậnchuyện bản thân không làm được, tối không nên đã biết là tuyệt vọng còn nhencho người ta 1 tia hy vọng. Nghĩ đến đó, nghĩ đến cảm giác tương lai của mẹ, côkhông thể chịu đựng được. “Chúng ta cần nói chuyện”.
“Anh đã nói bây giờ đừng nói chuyện với anh!”. Anhnghiến răng nghiến lợi.
“Chúng ta rất cần nói chuyện”. Cô không hề sợ hãi,kiên định nói.
“Chuyện gì?”. Cô cứ khăng khăng làm anh càng tứchơn, rít lên.
“Biểu tình của em đã quá rõ, chứng tỏ em không thíchanh tới gần người nhà em, càng không hy vọng mẹ em thích anh, quý anh, hận anhhôm nay thà đừng tới, hận anh đáng lẽ không cần, không nên xuất hiện ở trongđời em!”. Dịch Tử Xá không khống chế được rống to, dừng xe gấp vào ven đường,để tránh gặp chuyện không may.
Mạnh Thiên Bình bị anh hét vô lỗ tai, ong ong, đầucũng quay cuồng.
Cô không hề biết mình để lộ nhiều cảm xúc như thế,cứ nghĩ mình khống chế được, che dấu giỏi, không ngờ đều bị anh nhìn thấy hết,chẳng qua anh nói sai rồi.
“Em không hận anh. Bây giờ không hận, về sau cũng sẽkhông”. Cô nhìn anh chăm chú.
“Nhưng em không muốn anh tới gần người nhà em, khôngmuốn mẹ em thích anh!”. Anh xoay người, nghiến răng nghiến lợi lên án.
“Đúng là em không muốn”.
“Em!”. Dịch Tử Xá đột ngột siết chặt tay cô, lại bịlời nói kế tiếp của cô làm sững người.
“Vì quan hệ vợ chồng giữa chúng ta đã sắp kết thúc,vì sao còn để liên lụy tới mẹ em?”. Cô nhìn anh khổ sở. “Mẹ càng thích anh, quýanh thì khi biết được chân tướng sự thật sẽ chỉ càng không thể tha thứ được choanh, càng thêm đau lòng khổ sở mà thôi. Từ một chuyện đơn giản, sao cứ phảiphức tạp nó lên? Dịch Tử Xá, em cầu xin anh 1 chuyện, đừng liên lạc với mẹ emnữa được không?”.
“Nếu quan hệ vợ chồng giữa chúng ta không chấm dứtthì sao?”. Anh im lặng trong chốc lát, không đáp mà hỏi lại.
Mạnh Thiên Bình ngẩn người. “Cái gì?”.
“Anh nói nếu quan hệ vợ chồng giữa chúng ta khôngchấm dứt thì sao?”. Giọng anh khẩn trương.
Cô tròn mắt, không hiểu anh nói vậy là có ý gì.
Quan hệ vợ chồng không chấm dứt? Đợi đến khi cô dâuđược chỉ định kia bỏ qua cho anh, lợi dụng thành công việc lấy cớ đã kết hôn màtrốn tránh cô ấy, vượt qua cửa ải khó khăn rồi, không phải hợp đồng giữa họ sẽkết thúc sao? Y như thương lượng lúc trước, bọn họ sẽ làm thủ tục ly hôn, đểđối phương tự do. Hết thảy đều là vì nó, anh mới hoảng hốt tột độ, không tiếctiền mua cô phụ anh diễn trò, đúng không?
Không chấm dứt? Điều này sao có thể? Nhưng nếu thậtkhông cần chấm dứt… Quan hệ vợ chồng của cô và anh không chấm dứt……..
“Sao lại không nói gì, trả lời vấn đề của anh đi!”.Chờ mãi không thấy cô trả lời, Dịch Tử Xá nôn nóng quát lên.
“Em không biết”. Cô nghẹn lời, tiếng nói thiếu chútnữa không thoát ra khỏi cổ được.
“Chết tiệt, không biết là ý gì? Em nói rõ cho anh!”.Giọng anh càng lúc càng lớn, siêu cấp bất mãn với câu trả lời của cô.
Cô nuốt nước bọt, im lặng lúc nữa, mới thong thảkhàn giọng đáp. “Em không biết có phải anh đang thử em hay không, nếu là đangthử thì – ”.
“Thử? Mắc gì anh phải thử em?”. Trán anh nổi gânxanh, không tin được rống lên.
“Em không biết”.
“Không biết còn nói làm quỷ gì? Chết tiệt, em maunói thật, trong lòng em rốt cuộc đang nghĩ gì? Nói!”. Anh sắp điên lên.
“Em……”. Cô lại nghẹn ngào.
“Sao?”. Dịch Tử Xá trừng mắt, đèn đường rọi xuống 1nửa khuôn mặt tức tối nhìn khủng khiếp dọa chết người, nhưng cô lại không thấysợ.
Tiến thoái lưỡng nan?
Nếu tiến hay lùi cũng chỉ còn đường chết, vậy cô cònlăn tăn cái gì? Chẳng lẽ muốn níu kéo vài ngày hạnh phúc ư – hạnh phúc giả tạo.
Đủ, quá đủ, lòng tham con người đã đủ rồi, cơn mơđẹp gần 1 tháng cô cũng nên vừa lòng, nên tỉnh lại, nếu dựa vào chính mình vẫnkhông thể tỉnh, vậy cứ để anh giúp đánh vỡ nó, đánh vỡ giấc mộng này đi.
“Nếu quan hệ vợ chồng giữa chúng ta không chấm dứt”.Cô mấp máy môi. “Vậy em sẽ cảm tạ ông trời, cảm tạ đã biến giấc mơ của em thànhsự thật, tiếp tục có được tất cả”. Rồi, cô cúi đầu, nuốt nuốt nước bọt mới nóitiếp chuyện quyết định sống chết của mình. “Vì, em muốn có được anh, em… đã yêuanh mất rồi, Dịch Tử Xá”.
Nói xong, cô nhắm mắt lại, không biết tự lúc nàonước mắt đã đầy khóe mi, lăn dài trên má cô.
Tốt lắm, xong, giờ anh sẽ nói cô “chim sẻ đừng mơbay lên cành cao biến phượng hoàng”, cho dù không cẩn thận bay lên, cũng khôngthể biến phượng hoàng được, chim sẻ chỉ có thể là chim sẻ, giống như cổ tích LọLem, cổ tích mãi mãi là cổ tích, không thể xảy ra hoặc xuất hiện trong thế giớithật. Tỉnh đi, đồ ngốc.
“Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa đi”. Anh trầm giọng.
Nói lại lần nữa? Tuy rằng lời cô nói nghe suông nhưđọc thông báo, nhưng thực ra cũng là lời thú nhận, chứng cứ phạm tội rõ rànhrành chỉ còn đường chết, tự hủy diệt bản thân tới đau đớn, anh lại yêu cầu côlặp lại, thừa nhận lần nữa?
“Vì, em muốn có được anh, em đã yêu anh mất rồi,Dịch Tử Xá”.
Dịch Tử Xá không mở miệng nói chuyện, anh nhanh nhưchớp lái xe xuống đường, dùng tốc độ vũ bão mà đi, giống như muốn về nhà nhanh1 chút, sớm 1 chút đá cô khỏi đó.
Không, anh vội vã về nhà như vậy, có lẽ là vì……
“Anh không có gì muốn nói với em sao?”. Siết chặttay thành nắm đấm, Mạnh Thiên Bình nhịn không được hỏi.
“Về nhà nói sau”. Giọng anh lạnh lùng cứng rắn.
Quả nhiên. Cô nhắm mắt lại, ngăn 2 hàng nước mắtchảy ra. Anh vội về nhà như thế, chính là muốn lấy bản hợp đồng giấy trắng mựcđen kia cho cô đọc lại, muốn cô xem cho rõ giữa bọn họ chỉ là 1 bản hợp đồng,cô đừng mơ ước gì về anh nữa.
Đúng thế. Vậy cũng tốt, thật sự rất tốt.
Cô cúi đầu, nước mắt ào ạt đổ xuống, đau lòng, rơikhông tiếng động.