Việt Bân không trả lời Hạo Thiên tức giận đánh anh 1 cái khiến anh ngã xuống sàn
Việt Bân đứng dậy, vẫn ngoan cố nói "nếu anh không lo cho cô ấy thì đừng làm cô ấy khổ, anh nghĩ lại đi, từ khi quen anh cô ấy nhận được gì hả? cái chết của người thân, án tù 1 tháng, bao nhiêu đó chưa đủ hay sao? " Việt Bân tức giận
Hạo Thiên lặng người, anh cảm thấy hổ thẹn với những lời nói này
" đừng làm phiền cô ấy nữa, buông tha cô ấy đi" Việt Bân lại nói
Hạo Thiên không trả lời, anh bước ra cửa tiệm, nhìn lên bầu trời ấy, những tòa nhà cao vút, thế giới này thật kì lạ
ở thôn quê thì không đầy đủ, thành phố tiện nghi thì dễ dàng bị lạc nhau, là do quyền lợi hay là do chúng ta đã không thể nắm chắt tay nhau
đến với nhau là duyên số, ở được với nhau hay không lại là duyên nợ
đánh mất nhau là lỗi của anh, anh đã mãi lo nghĩ đến đại cuộc mà lại quên đi cảm xúc của em
Hạo Thiên bần thần đi về biệt thự, đi giữa có mưa lớn, anh vô cảm và thờ ơ
thấy anh như vậy, Leo vẫn đi theo anh, cầm ô che cho anh
đi về đến biệt thự, anh ở trong căn phòng, ngồi trong một góc tường nhỏ
nơi đây đã từng rất lạnh lẽo, nhưng từ khi em đến, em mang hơi ấm cho nơi này, sưỡi ấm cho trái tim anh
để rồi khi em ra đi, ngôi biệt thự này lại vô cùng lạnh giá
bây giờ anh có tất cả rồi, tiền bạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-chang-tong-tai-kho/468490/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.