Mỗi ngày tôi sẽ ra công viên, tới cái ghế đá bạc màu năm tháng “của mình” để ngẩng đầu ngắm mây. Đây là thói quen có từ thời học cấp ba, chỉ trừ những hôm trời mưa là ở nhà, còn không lại ra đây ngửa cổ lên trời. Đều đặn như người ta dắt chó đi dạo vậy.
Vừa nghĩ đến chó liền trông thấy một người một chó đi lại.
“Phật viết, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần gặp thoáng qua“.
Ba lần năm mười lăm, một ngàn năm trăm cái ngoái đầu. Chết tiệt, ngoái như vậy có mệt không hả?
Trân hường phấn hôm nay lại mặc màu hồng. Khác chăng lần này cô nàng mặc chân váy tennis, áo thun. Tôi là người khô khan, không giỏi dùng ngôn từ hoa mĩ để tả ai đó. Chỉ cảm thấy cô nàng có vẻ thích hợp với màu sắc kia. Nếu không phải tôi dị ứng màu hồng, có lẽ sẽ cảm thấy người con gái đang tiến lại gần cũng khá xinh đẹp. Nhưng, tôi đặc biệt không thích màu hồng. Nên, tôi đặc biệt không thích cô nào mặc màu này. Càng không thích “ba lần tình cờ gặp gỡ”, chả khác gì cảm giác liên tiếp giẫm phải phân chó.
Có lẽ trông thấy ánh mắt “thiếu thân thiện” của tôi, cũng có thể cô nàng vẫn nhớ đến những lời “cực kì thiếu thân thiện” hôm trước tôi nói, Trân hường phấn còn cách tôi ba mét thì mím môi, vẻ mặt phân vân. Chắc cô nàng đang không biết nên tiến tới chào hỏi, hay quay phắt người bỏ đi cho rảnh nợ. Tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-phai-bo-cap/3148045/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.