Chương trước
Chương sau
"Mai tử hoàng thì nhật nhật tình, tiểu khê phiếm tẫn khước sơn hành. Lục âm bất giảm lai thì lộ, thiêm đắc hoàng ly tứ ngũ thanh." (1)
Theo thanh âm thị nữ vang lên, Tiêu Tác lộ ra nụ cười ôn hòa, trong mắt có thêm một tia tự đắc.
Tự thấy bài thơ mình làm so với bài thơ Trình Vạn Lý làm trước đó không kém, thậm chí còn tốt hơn một chút, mang theo vẻ đẹp thú điền viên, là loại mà Vương Nữ thích nhất xưa nay.
Nghe những người khác tán thưởng, ánh mắt hắn khẽ liếc về Cơ Thi Trạch, vốn cho rằng có thể được nàng tán thưởng, không nghĩ tới Cơ Thi Trạch dù mang trên mặt nụ cười, trong mắt lại rất bình tĩnh.
"Lại là thú điền viên." Cơ Thi Trạch hôm nay thực sự cảm thấy có chút mệt mỏi, toàn là thú điền viên, không có một bài hợp ý, còn không bằng trở về đọc thơ Kiếm Song Tuyệt "Trường Khánh Tập"
Nhưng mình là người tổ chức Lan uyển hội thi thơ, dù quỳ gối cũng phải đi đến cùng.
Hơn nữa, còn có Giang Vân Hạc ở đây, nàng không thể là người đầu tiên rút lui.
"Không tệ." Cơ Thi Trạch gật đầu, mỉm cười nói.
Nếu là trước kia, nàng sẽ nói thêm vài câu, nhưng hôm nay thực sự không muốn nói gì hết.
Tiêu Tác sửng sốt, vậy mà chỉ có hai chữ "Không tệ", hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương hình như không ưa thích lắm, vì cái gì?
Kinh ngạc nhìn sang, lại quay đầu sang chỗ khác, như không để ý, chỉ là trong lòng tự hỏi rốt cuộc có chuyện gì.
Sau khi mọi người đọc vài bài thơ cuối cùng, Cơ Thi Trạch thở dài, cuối cùng cũng kết thúc.
Lần đầu tiên, cảm thấy Lan uyển hội thi thơ khó chịu như vậy.
Trong lòng mọi người đều nắm chắc, hôm nay hạng đầu thuộc về một trong hai người Trình Vạn Lý hoặc Tiêu Tác, phần lớn người đều quên rằng còn có Giang Vân Hạc đằng sau.
Thật sự là. . . Mọi người đối với hắn không có nhiều kỳ vọng.
Dù sao cũng là tu sĩ tới chơi, cùng sĩ tử khác biệt, không phải ai cũng có thể làm được.
Ngay lúc này, Cơ Trường Du mở miệng: "Giang đạo hữu, để ta đọc thơ của đạo hữu được? Ta rất hiếu kì bài thơ Giang huynh làm."
Lúc này rất nhiều người mới nhớ tới, nguyên lai còn có một người, nhao nhao đem ánh mắt tập trung về Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc khẽ gật đầu, cười nói: "Nếu Cơ công tử đã có hứng thú, vậy làm phiền rồi."
"Giang đạo hữu thực sự quá khách khí." Cơ Trường Du cười một tiếng, hắn vốn đối với những thứ này không có hứng thú, hôm nay chỉ muốn kết giao với Giang Vân Hạc mà thôi.
Cơ Trường Du cầm lấy giấy, đầu tiên là nhìn thoáng qua, sau đó lại liếc mắt nhìn, trong mắt không che giấu nổi kinh ngạc.
Nhìn từ đầu tới đuôi, cuối cùng đem bàn tay đập xuống bàn, lớn tiếng tán thưởng không thôi: "Không nghĩ tới bài thơ của đạo hữu lại cao minh đến thế, cho dù là Phạm Trường Khánh đến cũng phải nói một tiếng tốt."
Rất nhiều sĩ tử nhìn qua liên tục, Phạm Trường Khánh cũng phải nói một tiếng tốt? Có phải là thổi phồng quá mức hay không?
Phải biết Phạm Trường Khánh rất có tài năng về thi từ trong mấy trăm năm vừa qua.
Nếu nói đương thời có Thi Tiên, đó phải là Phạm Trường Khánh.
Kết quả Thập Lục công tử nói đến Phạm Trường Khánh cũng phải nói một tiếng tốt?
Không ít người trong mắt hiện lên "Ngươi biết cái gì".
Nếu không phải người nói chuyện là Thập Lục công tử, thì đã có rất nhiều người mở miệng bác bỏ.
Ngay cả Cơ Thi Trạch cũng cảm thấy ca ca mình rõ ràng đang thổi phồng quá mức.
"Ta ngược lại có chút hiếu kỳ đến cùng là kiệt tác kinh người gì mà lại khiến Thập Lục công tử sợ hãi như vậy." Tiêu Tác che dấu sự đùa cợt, vừa cười vừa nói, giống như thực sự tò mò.
Liếc mắt nhìn về Giang Vân Hạc, nhìn thấy hắn cười tủm tỉm, trong lòng càng khó chịu.
Cơ Trường Du không để ý, Cơ Thi Trạch lại nhíu mày.
Không biết mùi vị, không biết sống chết, loại người như ngươi lần sau đừng đến.
Cơ Trường Du mặc kệ tất cả, mặc dù hắn đối thi từ không có hứng thú, nhưng hắn không phải là người không có kinh nghiệm, hơn nữa có năng lực đánh giá cực cao, bài thơ trước mặt khiến hắn càng đọc càng tâm đắc.
Trên thực tế, hắn có thân phận gì, coi như là hoàn khố, cũng không chênh lệch nhiều.
Cho dù là Cơ Lăng, thuở nhỏ được sủng ái, hung hăng càn quấy, gây ra đại họa Thủy Quân công thành. Ngoại trừ việc tu hành ra, trình độ văn chương cũng cực cao.
"Trục vũ xuất Yến Thanh, ngô câu sương tuyết minh.
Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh."
Câu đầu tiên bị Giang Vân Hạc sửa lại, Vạn Sinh có một nơi gọi là Yến Thanh quận.
Bốn câu này là miêu tả, mọi người dường như có thể nhìn thấy hình ảnh thanh niên kiếm khách đội mưa, đeo trường kiếm hiên ngang, cưỡi bạch mã phi nhanh trên quan đạo.
"Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành.
Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh. . ."
Bốn câu này vừa ra, mọi người đều nhớ lại, trong lòng hào khí bừng lên, lớn tiếng nói: "Tốt!"
Vài câu tiếp theo Giang Vân Hạc thay thế bằng một số điển tịch, hiệp khách dân gian trên thế giới.
"Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh. Thùy năng thư các hạ, bạch thủ Thái huyền kinh."
Bài thơ này tuy không hoa mỹ, nhưng đọc xong làm cho người ta cảm thấy thoải mái, kích động, khao khát dị thường.
Nếu như mình có thể hành tẩu thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, một bước giết một người, nhuộm máu ác nhân, sau đó cười to, thật là tốt biết bao.
Nhất là những sĩ tử trẻ tuổi đang ngồi ở đây, dễ bị lây nhất.
Cơ Thi Trạch đọc thầm trong lòng, bài thơ này vô cùng xuất sắc, đặc biệt là đúng với khẩu vị của mình.
Nếu như mình có thể, mặc kệ người khác mỉa mai, giở thủ đoạn, âm mưu quỷ kế, một người một kiếm liền để đám người kia im lặng, thật là tốt biết bao?
Bài thơ như nói lên đáy lòng của mình, Cơ Thi Trạch cực kỳ yêu thích.
Đối với Giang Vân Hạc lại càng bội phục.
"Cứ tưởng rằng huynh trưởng đang phóng đại, nghe xong, đúng là càng đọc càng tâm đắc." Cơ Thi Trạch nhìn về phía Giang Vân Hạc và cảm thán, trước đó không nhìn ra Giang đạo hữu là một người hào hiệp, hôm nay cũng nhờ có huynh trưởng đưa hắn tới đây, mới có thể nghe được một bài thơ hào hùng như vậy.
Những lời Cơ Thi Trạch nói, cũng là lời mọi người muốn nói.
Rất nhiều sĩ tử khi nhìn Giang Vân Hạc đều vô cùng khâm phục, lấy thơ nói lên chí hướng, từ bài thơ có thể thấy vị tu sĩ này là người tự do, hào hiệp.
Chỉ có một số người như Tiêu Tác hiện lên vẻ khó coi, không đi theo tán thưởng.
Trong lòng như ăn trái đắng.
"Vậy thì hạng đầu hôm nay ngoại trừ Giang đạo hữu ra không còn ai khác." Cơ Thi Trạch cười một cách tự nhiên nói."Giang đạo hữu bài thơ này tên là gì? Bút tích này không bằng tặng ta được không?"
"Cứ gọi là Hiệp Khách Hành, đạo hữu nếu yêu thích, cứ lấy là được." Giang Vân Hạc cười nói.
Kỹ năng của hắn mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng không kém. Dù không phải chuyên gia, nhưng cũng không tính mất mặt.
"Lúc đầu ta cũng muốn, kết quả ngươi mở miệng, vậy thì vi huynh cũng không giành với ngươi." Cơ Trường Du tiếc nuối nói, cũng không biết là thật hay là giả.
"Cứ để mọi người sao chép lại một phần."
Bài thơ Hiệp Khách Hành đoạt hạng nhất, mọi người không ai phản đối, ai cũng không nghĩ tới chỉ là tu sĩ tham gia náo nhiệt, tiện tay viết một bài thơ liền lấy hạng nhất hôm nay, thật là bội phục.
"Đây là vật phẩm dành cho người đứng đầu của hội thi thơ, không biết đạo hữu có chướng mắt không, lại lấy đi bút tích của đạo hữu. Nếu đạo hữu có nhu cầu gì, nếu như có thể làm được, ta sẽ tận lực."
"Ta chỉ tiện tay viết, xem như món quà tặng bạn bè, đạo hữu nói như vậy quá khách khí rồi." Giang Vân Hạc cười nói, tiếp tục nói tiếp:
"Nhưng ta thật có yêu cầu hơi quá đáng, nghe nói đạo hữu có một tàng thư, không biết ở đó có tiểu thuyết kỳ quái gì hay không? Ta đối với thể loại này rất hứng thú, đáng tiếc ta tìm khắp nơi nhưng nó không phổ biến cho lắm."
Một mượn một trả, là hai lần.
Giang Vân Hạc phỏng đoán, mình sẽ thu phục được vị cô nương này.
Hơn nữa, nếu hắn có mưu đồ với ai đó, hắn luôn thích tích tiểu thành đại, trước mượn sách, sau mượn thân thể.
Người khác đều nghĩ lấy trước rồi mới cho đi, còn hắn thì ngược lại.
Cơ Thi Trạch cảm thấy kỳ lạ, không nghĩ tới còn có tu sĩ giống mình thích xem tiểu thuyết kỳ quái, liền hớn hở nói: "Cái này thì dễ, đạo hữu không ngại thì cứ tới quý phủ của ta khi có thời gian, yêu thích quyển nào thì cứ lấy."
Nếu như người khác đề xuất yêu cầu này, Cơ Thi Trạch còn hoài nghi đối phương có phải hay không có mục đích khác.
Nhưng đây là Giang Vân Hạc. . . Bên người có ba vị nữ tuyệt thế, đặc biệt là hai lần gặp được hắn đi cùng với Trác Như Mộng, song phương rất là thân mật, Cơ Thi Trạch chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ có ý đồ với mình.
Chẳng những là nàng, ngay cả Cơ Trường Du cũng không nghĩ nhiều vào lúc này.
Sắc mặt Tiêu Tác lại càng khó coi hơn.
"Vậy ta sẽ không khách khí. Ngày mai ta sẽ tới được không?" Giang Vân Hạc ôn hòa cười nói.
Tuy nói rèn sắt khi còn nóng, nhưng cũng không thể quá nhanh.
Giang Vân Hạc có thể nhìn ra đôi lông mày đầy u ám của Cơ Thi Trạch lúc này hầu như tiêu tán, cứ để nàng trở về lên men một lần, ngày mai mình đến cửa bái phỏng, hiệu quả càng tốt hơn.
"Vậy ta sẽ đợi."
---o0o---
Chú thích:
(1): Bài thơ Tam Cù Đạo Trung – Tăng Kỳ
Dịch nghĩa: Khi quả mơ chín vàng, ngày nào cũng tạnh, Suối khe đi hết, lại đi đường bộ. Bóng cây vẫn râm như đoạn đường trước, Lại còn thêm được bốn năm tiếng oanh.
Dịch thơ: Mơ chín hằng ngày tạnh ráo luôn, Khe thuyền đi hết tiếp triền non. Bóng râm vẫn thế như khi trước, Thêm tiếng oanh vàng hót véo von.
Tên bài thơ Giang Vân Hạc viết là Hiệp Khách Hành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.