Chương trước
Chương sau
"Nếu sau này thật sự có xuất hiện cục diện hỗn loạn như ta nói, mọi người cần phải hợp tác giúp đỡ lẫn nhau. Trừ ngươi và ta ra, còn có Trác đạo hữu của Tinh Tượng Tông, Lang Gia Các Triển Phương, nhị vị Chiêu Hoa, cùng với Cự Linh Tông Võ đạo hữu.
Trọng yếu nhất là bất luận kẻ giết người có phải là Tô Tiểu Tiểu hay không, khi phát hiện ra hung thủ, chư vị đạo hữu cần cùng tiến cùng lui với nhau, sẽ tốt hơn nhiều so với việc ba vị lần lượt tìm tới tận cửa hung thủ."
Giang Vân Hạc vẻ mặt ôn hòa nói với bốn người trước mặt.
Trong đó ba người là đệ tử Ngự Hư Môn, còn người còn lại là lão bằng hữu Mộng nữ.
Ngự Hư Môn lần này đi đến bốn đệ tử, trước mắt là một nam hai nữ đi đến trước, tên còn lại là kẻ mạnh nhất trong bốn người, nhưng bị một sự tình làm cho chậm trễ, rồi bị chặn giết ở nửa đường.
"Bất luận như thế nào, chúng ta nhất định sẽ phải báo thù cho Hách sư huynh!" Một nữ tu với vẻ mặt băng sát nói.
"Ta cũng muốn biết rốt cuộc sự tình là như thế nào." Giang Vân Hạc đã có kinh nghiệm chuyện này, hiện giờ trạng thái càng hơn hẳn lúc trước, vẻ mặt chính nghĩa, giống như là người không có một hạt bụi nào ở trong mắt.
"Ngươi và ta đều là chính đạo, cần đồng tâm hiệp lực, nên ta tin tưởng các hạ." Mộng nữ thoáng trầm ngâm một phen rồi nói.
"Hảo, chúng ta đáp ứng việc kết minh cùng ngươi, dựa theo lời ngươi nói, trao đổi tin tức, hỗ trợ lẫn nhau. Nếu thật sự là Tô Tiểu Tiểu làm......" Nam tu duy nhất tên là Lí Hưởng, lúc này nhìn chằm chằm vào Giang Vân Hạc, nhưng vừa nói được một nửa, liền bị Giang Vân Hạc cắt ngang.
"Nếu thật sự là Tô Tiểu Tiểu, ta tuyệt đối không ngăn cản ngươi báo thù." Giang Vân Hạc nói.
"Một lời đã định." Lúc này thần sắc Lý Hưởng đã thả lỏng đi không ít.
Dù sao thực lực của Tô Tiểu Tiểu quá mạnh mẽ, cho dù ba sư huynh muội ta có tìm tới cửa, cũng chỉ sợ khó có thể sống sót.
Không nói đến Tô Tiểu Tiểu, Giang Vân Hạc có thân phận tại Tử Thần Tông, điều này làm cho hắn cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, nhưng huyết hải thâm cừu không thể không báo, ba người bọn hắn không thể không tìm đến Giang Vân Hạc truy vấn hành tung của Tô Tiểu Tiểu.
Không nghĩ tới đây liền bị quanh co một lúc, sự tình liền phát triển theo hướng cùng ý định lúc trước hoàn toàn bất đồng, chẳng những không truy vấn thành công, ngược lại bị một phen lời nói của đối phương thuyết phục.
Đem ba người Lí Hưởng đuổi đi, Mộng nữ đi tới cửa, quay đầu lại chớp mắt với Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc giơ ngón tay cái lên.
Song phương hợp tác lừa dối người khác có thể nói là ăn ý mười phần, lợi dụng tốt hình tượng chính nghĩa của Tử Thần Tông, Tinh Tượng Tông.
Thậm chí còn có lực ảnh hưởng vô hình của Trác gia, dễ dàng hóa giải địch ý của mấy người Lang Gia Các, Cự Linh Tông cùng Ngự Hư Môn, còn lập ra một cái tiểu liên minh.
Giang Vân Hạc đã hiểu rõ tầm quan trọng của quan hệ.
Chịu trao đổi nhiều, liền có thể có thêm vài minh hữu.
Trọng yếu hơn là có thêm nguồn thông tin. những người này đều là tu sĩ, thực lực bất phàm, nói không chừng có thể phát hiện ra nhiều tin tức có giá trị lớn.
Ngay từ đầu Giang Vân Hạc chỉ muốn hóa giải địch ý của đối phương, kết quả là linh cơ vừa động, lại có Mộng nữ phối hợp ăn ý, liền thu được kết quả ngoài sức tưởng tượng.
Thời điểm trở lại phòng chính, liền nhìn thấy mấy người Bùi Âm ngồi ở đó,vẻ mặt Bùi Âm phức tạp, thần sắc ba người Từ Hạo Thanh cũng có chút cổ quái, có chút bội phục, có chút không nói nên lời.
Dù sao mấy người chính mắt nhìn thấy Giang Vân Hạc cùng Mộng nữ lừa dối người khác.
Những người khác thì có thể không rõ ràng lắm, nhưng bọn họ cũng biết quan hệ giữa hai người không bình thường.
"Ngươi cùng Mộng nữ đã thương lượng tốt?" Bùi Âm hỏi.
"Vội vàng như vậy, như thế nào thương lượng?"
" Vậy hai ngươi......" Bùi Âm muốn hỏi các ngươi như thế nào như ăn ý như vậy, kẻ xướng người hoạ đem hai nhóm người lừa gạt.
" Đừng nghĩ nhiều,theo nhu cầu song phương thôi. Trên thực tế Mộng nữ hẳn là cảm giác được nguy hiểm, mới có thể phối hợp ta lừa mấy minh hữu này." Giang Vân Hạc nửa thật nửa giả nói.
"Nguy hiểm?"
"Đương nhiên, ngươi sẽ không cho những lời ta nói là giả đi?" Giang Vân Hạc buông tay nói.
"Không xác định được hành tung của đám người trong ma đạo, chính là nguyên nhân lần này Kế Nguyên mời ta tới. Về sự tình bảo khố cũng là sự thật. Thêm việc ngoài thành có người chặn giết, quả thật có chút hỗn loạn." Giang Vân Hạc nói hơn phân nửa là sự thật, ẩn dấu đi lời nói dối trong đó.
Người trong ma đạo là thật, bảo khố giấu trong đây cũng là thật, bất quá hai chuyện này có quan hệ hay không, hắn cũng không rõ ràng.
Nói nãy giờ chỉ là suy đoán mà thôi.
Nói dối cùng viết thư giống nhau, đều cần thật ăn khớp.
Nhưng mà sự thật thì không cần như vậy.
"Có người ở sau lưng giở trò quỷ?"
"Vấn đề là ai đứng sau?" Giang Vân Hạc kéo khóe miệng, cừu nhân của mình cũng không nhiều lắm, nhưng tình cờ có một kẻ ở đây.
Bất quá nếu không có hắn và hung thủ ở ngoài thành, chính mình thật đúng là không có biện pháp nào tìm vài minh hữu nhanh như vậy. Nói thực hắn còn giúp mình một đại ân.
"Hiện tại phiền toái chỉ có một, chính là cái tên Sở cuồng nhân kia." Giang Vân Hạc xoa xoa huyệt Thái Dương.
Người này nói một là một, nói một tháng, liền khẳng định là một tháng.
Nếu đến lúc đó chính mình là không thể cung cấp hành tung của Tô Tiểu Tiểu, tuy đối phương không giết mình, nhưng mình cũng không thể tránh khỏi phiền toái.
Nhưng sau khi nghĩ lại, kỳ thật còn có một biện pháp, đó là chứng minh kẻ giết người không phải là Tô Tiểu Tiểu.
Nhưng rất khó để chứng minh được việc này.
Giang Vân Hạc suy tư một lát, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, tìm xem có manh mối gì không.
Có lẽ mình nên đi tìm Mộng nữ, hỏi một chút nàng ta rốt cuộc mơ thấy cái gì.
"Giang thượng sư, ngoài cửa lại có người tìm đến." Gia đinh Trình gia báo.
"Lại có người tới." Thật ra Giang Vân Hạc không quá kinh ngạc chuyện này, trước mắt có tu sĩ của sáu tông môn bỏ mình và đã có người của bốn tông môn đến đây.
Còn lại hai cái đó là Vô Vọng Đạo và Thủy Nguyệt Môn, lần này rất có thể là Thủy Nguyệt Môn.
"Người đến là môn nhân của Thủy Nguyệt Môn?" Giang Vân Hạc thuận miệng hỏi một câu.
"Hắn nói, hắn là Tam Âm Môn Đồng Thanh Xuyên." Gia đinh nói.
Giang Vân Hạc sửng sốt, không nghĩ tới rằng chính mình đoán sai, theo sau đó khóe miệng cong lên, cười ha ha: "Nguyên lai là hắn đến đây."
Liền vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy người đứng ngoài cửa là một cái thanh niên, đây không phải Đồng Thanh Xuyên thì còn có thể là ai?
Hai người gặp lại, nhất thời đều cười ha hả.
"Mấy năm không thấy, Đồng huynh trước sau như một." Giang Vân Hạc cười to.
"Không nghĩ tới ngươi tu luyện nhanh như vậy, mới đó mà đã đến được Khí Hải cảnh." Đồng Thanh Xuyên cảm thán một phen, tiếp đó cười ha hả: " Ta nghe nói ngươi đang ở đây, nên mới cố tình tới tìm ngươi, buổi tối huynh đệ ta nhất định phải chè chén một phen."
Sau đó hướng về phía Giang Vân Hạc lộ ra một nụ cười mờ ám: " Nghe nói Nguyệt tiên tử không ở nơi này, buổi tối chúng ta liền có thể thưởng tích một chút hoa thơm cỏ lạ tại Vĩnh thành."
Nụ cười của Giang Vân Hạc hơi ngưng trọng.
Thanh lâu a...... Gần đây hắn không dám đi......
"Tại sao vậy? Hay là có Nguyệt tiên tử rồi, huynh đệ liền tu tâm dưỡng tính?" Đồng Thanh Xuyên nhận thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Giang Vân Hạc, liền kinh ngạc hỏi.
Vị này chính là nam nhân mà yêu nữ Tô Tiểu Tiểu cùng Nguyệt tiên tử tranh đoạt a, ngày đó vừa nhìn đã biết là người cùng chung “chí hướng”, vậy mà hiện giờ đến thanh lâu cũng không dám đi?
"Không lẽ Giang huynh đệ sợ vợ sao?" Lúc nay vẻ mặt Đồng Thanh Xuyên rất kì quái, là biểu tình cố nén cười nhạo.
"Làm sao có thể có chuyện đó xảy ra được, chỉ là nhớ tới một sự tình mà thôi, đêm nay không say không về." Thần sắc ngưng trọng của Giang Vân Hạc liền khôi phục lại như bình thường.
"Không say không về!" Đồng Thanh Xuyên bổ sung một câu.
" Hảo!" Giang Vân Hạc trong lòng cắn răng, ta cũng không tin lần nào cũng bị ngươi bắt được!
Ngươi là Mộng nữ, cũng không phải thần tiên!
"Đến đến đến, để ta giới thiệu cho ngươi vài vị đồng môn." Giang Vân Hạc lôi kéo Đồng Thanh Xuyên vào.
"Lại nói tiếp ngươi đắc tội ai? Có người bốn phía tung tin về quan hệ của ngươi và Tô Tiểu Tiểu, ngay cả ta vừa tới nơi này cũng nghe được." Đồng Thanh Xuyên hỏi.
"Nga?" Giang Vân Hạc vốn tưởng rằng là Thanh Dương đồng tử cố ý thông tri mấy người của mấy môn phái kia, không nghĩ tới lại bị lan truyền rộng rãi tới như vậy, không biết là do Vô Vọng nói, hay là còn có những người khác nhúng tay vào chuyện này.
Bất quá trong lòng Giang Vân Hạc đã có tính toán, cũng không lo lắng." Không sao, chỉ là mấy thằng tiểu sửu nhảy nhót mà thôi, Đồng huynh không cần để ý."
Đồng Thanh Xuyên nhất thời cười nói. "Vài năm không gặp, Giang huynh càng thêm uy phong lẫm liệt a."
Giang Vân Hạc giới thiệu cho Đồng Thanh Xuyên vài người, lúc sau những người khác đều tìm lấy cớ rời đi, như Bùi Âm liền lại đi tới sòng bạc, thật vất vả mới tìm được một chỗ bài bạc.
Hai người nói chuyện một hồi, cả buổi chiều đều không có chuyện gì sảy ra, lúc trời gần tối, hai người liền cùng nhau cười nói vui vẻ đi ra ngoài.
- -0o0--
Chú thích:
Tên nhan đề chương này có ý nghĩa là:
Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.