Chương trước
Chương sau
"Ngươi nói, ngày hôm qua ngươi bị hắn kéo đến thanh lâu?" Vẻ mặt Liễu Trạch cổ quái, trong đầu tưởng tượng, nghĩ mãi không ra tên này đi thanh lâu sẽ như thế nào.
Kế Nguyên giống như biết Liễu Trạch suy nghĩ gì, cầm cây quạt trong tay vỗ lên đầu hắn một cái.
"Nói đến cũcùng cũng là thanh lâu, đi vào liền cảm thấy cả người không được tự nhiên." Kế Nguyên cảm thấy mình đã gặp nhiều chuyện, hẳn sẽ không xuất hiện cảm giác như vậy mới đúng.
Nhưng mà thực tế lại là một chuyện khác.
"Vậy cũng cảm thấy kỳ, ta thì lại muốn nhìn ngươi lúc đó, khẳng định rất thú vị." Liễu Trạch cười không ngừng.
"Nếu không phải biết tính của hắn, ta đã nghĩ là hắn cố ý." Kế Nguyên nói nhỏ.
"Nói không chừng, là hắn cócố ý đó! Thị lực hắn tốt như vậy, nói không chừng là thật sự nhìn ra chút gì." Liễu Trạch cố ý nói. "Chính ngươi cũng nói, lúc ở Vô Tận sơn, linh lực bị ảnh hưởng, ảo ảnh của ngươi có sơ hở."
Kế Nguyên nghe xong, nghiêm túc hồi tưởng lại, lắc đầu nói: "Hắn không phát hiện."
Sau đó nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Liễu Trạch, biết ngay nàng trêu chọc mình, lại giơ cây quạt đập xuống.
Nhưng Liễu Trạch nhanh như gió vậy, thoáng cái đã biến mất, để cây quạt vỗ vào không trung.
Kế Nguyên lắc đầu khẽ cười, mấy năm trước mình từng bị thương rất nặng, Liễu Trạch vẫn luôn dè dặt, thận trọng.
Hai năm nay mọi thứ chuyển biến tốt hơn, tâm tư của Liễu Trạch cũng buông lỏng hơn, từ việc nàng có thể nói đùa là có thể nhìn ra được.
"Tướng quân, có chuyện cần bẩm báo." Có người tới bẩm báo.
"Nói." Kế Nguyên ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói.
"Lúc trước tướng quân hạ lệnh cho chúng ta theo dõi Ma Nhai đạo binh, sáng hôm nay bọn hắn có hành động một lần, hiện tại đã mang về mấy cỗ thi thể."
Ma Nhai đạo binh giống như Hỏa Nha quân, đều là quân đội tu sĩ.
Hiện nay trong Vĩnh Thành có tổng cộng ba nhóm quân tu sĩ: Một chính là Ma Nhai đạo binh, có tám trăm người, chia làm tám đại đội, tám đại đội trưởng chính là cao thủ Khí Hải cảnh, phía trên còn có phó tướng tướng quân, đều là cao thủ Nguyên Môn cảnh.
Một nhóm khác là Hỏa Nha quân, số người là ba trăm. Kế Nguyên đã khôi phục được tu vi Nguyên Môn cảnh, mà Liễu Trạch chính là Khí Hải cảnh, ngoài ra còn có hai cao thủ Khí Hải cảnh nữa, một người là kỵ úy đột phá, người còn lại là do Kế Nguyên mời chào.
Còn một nhóm còn lại, chính là Hổ Đường dưới trướng Quận Vương, chỉ có một trăm năm mươi người, nhưng lại có thực lực mạnh nhất, trong đó người yếu nhất cũng có tu vi Dũng Tuyền cảnh, còn có hai mươi mốt cao thủ Khí Hải cảnh có tiếng.
Việc đầu tiên Kế Nguyên làm sau khi tới nơi này là phái người giám thị nhất cử nhất động của Ma Nhai đạo binh. Cũng không cần dò hỏi tin tức trực tiếp, chỉ cần theo dõi từ xa, ngay cả thân phận cũng không cần che dấu, nếu như có chuyện phát sinh lập tức trở về báo.
"Thi thể có gì kỳ quái?"
"Thi thể ngược lại không có vấn đề, kỳ quái là thân phận thi thể, là Vô Vọng đạo bắc phương Khai Minh đồng tử. Chỉ sót lại cái đầu, là bị người ta chém xuống, còn thân thể bị ăn mòn thành một vũng máu, ngay cả thần hồn cũng bị ăn mòn sạch sẽ.
Trừ hắn ra, còn có hai người, là Xa Bành và Xa Ninh của Thủy Nguyệt môn, đều là cao thủ Khí Hải cảnh. Hai người này bị nổ thành vô số mảnh vụn trong nháy mắt, chỉ còn lại đầu lâu."
Kế Nguyên gõ gõ mặt bàn, hơi suy tư: "Tin tức này là Ma nhai đạo binh cố ý cho ngươi biết?"
"Vâng."
"Còn có gì nữa?"
"Chết trước là Khai Minh đồng tử, hai người Thủy Nguyệt môn sau khi phát hiện có người đang đánh nhau thì đi tới kiểm tra, bị người ta giết trong nháy mắt. Dựa vào dấu vết để lại ở hiện trường, chỉ có một người động thủ."
Liễu Trạch từ bên ngoài bước vào nói: "Ngũ Phương đồng tử còn cách Nguyên Môn cảnh một bước, hiện tại Thanh Linh đồng tử đã đột phá, mặc dù chỉ có thể sử dụng một nửa thực lực, nhưng vẫn là Nguyên Môn cảnh.
Khai Minh đồng tử nếu dám theo tới, nhất định là có thủ đoạn tự vệ, thậm chí có thể thắng được nửa bước Nguyên Môn cảnh.
Mà huynh đệ Xa Bành, Xa Trữ ở trong Thủy Nguyệt môn không được tính là đệ tử mạnh nhất, nhưng thực lực cũng không kém, là hai trong mười đệ tử mạnh nhất, vậy mà chết trong nháy mắt. Vậy thì, người hạ thủ phải là Nguyên Môn cảnh.
Cho nên Ma Nhai đạo binh mới cố ý để lộ tin tức này ra ngoài."
Kế Nguyên gật đầu, suy đoán của hắn cũng y như vậy.
Cao thủ Nguyên Môn cảnh, rất nguy hiểm, không thể khinh thường.
"Ngoài ra còn có kiểu chết của ba người này, một người là bị ăn mòn sạch sẽ, hai người là bị cắt thành thịt vụn trong nháy mắt. Thủ đoạn như vậy, cộng thêm thực lực Nguyên Môn cảnh, khiến ta nghĩ đến một người."
Kế Nguyên cũng nghĩ tới người đó.
"Tô Tiểu Tiểu!"
"Khai Minh đồng tử chết bởi tinh sa, mà hai người Xa Bành Xa Ninh chết bởi Phá nguyên kim tuyến."
"Có thể là nàng, nhưng vì sao nàng phải làm như vậy? Ta chưa từng nghe nói Vô Vọng Đạo có thù oán với Thủy Nguyệt môn, nếu người chết là người Bách Hoa Cốc, thì không thấy lạ."
"Nàng hành sự tùy tâm sở dục, khó mà đoán được. Muốn biết có phải nàng làm hay không, ngược lại dễ tìm hiểu, có một người nhất định có thể nhìn ra được."
...
"Cô nương đẹp nhất, nóng bỏng nhất, cay nhất, có bao nhiêu, ta muốn bấy nhiêu!" Giang Vân Hạc nói với tú bà.
"Xin công tử yên tâm, cô nương chỗ chúng ta ai cũng xinh đẹp như tiên nữ..." Tú bà nở một nụ cười tươi như hoa nói.
"Ta nghe đều là giả, ta muốn chính là tận mắt nhìn thấy!" Giang Vân Hạc giũ túi càn khôn, từ bên trong rơi ra mấy chục thỏi bạc.
"Không chỉ có các cô nương, ngay cả ta cũng có thể trở nên cay." Tú bà thi triển mị nhãn của nữ tử ba mươi.
Giang Vân Hạc cười lớn. "Mau gọi các cô nương ra đi."
"Thật muốn kêu?" Tú bà như cười như không hỏi lại.
Cả người Giang Vân Hạc cứng lại, trong mắt hiện lên vô số dữ liệu, không sai, là người bình thường.
Hít mũi một cái, mùi hương cũng y chang.
Yên lặng.
"Công tử thấy ta thế nào?" Tú bà đi lại trước người Giang Vân Hạc.
"Vui lắm sao?" Giang Vân Hạc vô cùng phiền muộn.
"Đem mặt đổi lại trước đi."
"Nếu như không vui... Ngươi chạy tới nơi này làm gì?" Tú bà lau mặt một cái, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Nữ.
"Đây cũng thuộc phạm vi Tinh Tượng tông của ngươi?"
"Không phải, chẳng qua ta biết ngươi sẽ đến mà thôi, cũng phải thi triển chút thủ đoạn." Mộng Nữ cười rất vui sướng, giống như chồn cáo chúc tết gà.
"Nếu ngươi mở công ty điều tra ngoại tình, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền."
"Cái gì?"
Mộng Nữ đương nhiên không biết... Có một nơi không được cưới tiểu thiếp công khai, mà là lén nuôi.
"Ta cho ngươi biết, ở chỗ này, nếu phát sinh chuyện gì, ngươi kêu rát cổ họng cũng vô dụng." Giang Vân Hạc tức giận nhìn nàng chằm chằm.
Vừa nói xong thì hắn thấy Mộng Nữ lại gần với vẻ mặt bất hảo.
"Làm gì?"
"Ngươi nói không sai, ở chỗ này ngươi có kêu rát cổ họng cũng vô ích!" Mộng Nữ khẽ nhếch miệng.
"Khụ khụ, nên làm chính sự, ta đây là tới điều tra." Giang Vân Hạc nghiêm mặt nói.
"Ngươi nói ta có tin lý do hoang đường đó của ngươi không?" Mộng Nữ trực tiếp đẩy Giang Vân Hạc sát tường, hai tay ghì bả vai hắn lại.
Hơi kiễng chân, liền hôn.
Lúc lâu sau, Mộng Nữ mới lui về sau một bước, sắc mặt ửng đỏ, nói lẩm bẩm: "Cũng không tốt như sách nói."
"Trước tiên nói một chút làm sao ngươi lừa gạt được ánh mắt ta?" Giang Vân Hạc từ đầu tới cuối không nghĩ ra, mình rõ ràng đã kiểm tra số liệu, tại sao không nhìn thấu Mộng Nữ?
"Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết?" Mộng Nữ quở trách.
"Vậy làm sao mùi hương của ngươi cũng thay đổi?"
"Ngày hôm qua ngươi phát hiện ra ta thông qua mùi hương đúng chứ? Ngươi cho là ta còn có thể cho ngươi xài lại chiêu này?"
Giang Vân Hạc thở dài, đây mới là hồ ly.
"Được rồi... Ta thật là tới điều tra... Bên Kế Nguyên không có tin tức gì, bây giờ chính là cần quăng lưới. Ban ngày ta vòng vo trong thành một ngày, buổi tối tới nơi này lẫn lộn, không chừng có thể phát hiện ra gì đó." Giang Vân Hạc nói nửa thật nửa giả.
"Cô nương đẹp nhất nóng bỏng nhất cay nhất... Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, là đi điều tra?" Mộng Nữ nghiêng đầu.
"Có lẽ có thể hỏi được gì đó từ các cô nương này." Giang Vân Hạc nhún vai.
"Ừ?" Bỗng Giang Vân Hạc lấy ra một khối ngọc bội từ trong tay áo nhìn một cái.
"Đi, Kế Nguyên có phát hiện mới."
"Này!" Mộng Nữ đột nhiên kéo hắn.
"Chuyện gì?" Giang Vân Hạc quay đầu lại.
"Nếu như Tô Tiểu Tiểu muốn giết ta, ngươi sẽ giúp ai?" Trong mắt Mộng Nữ đầy thâm ý.
"Yên tâm, sẽ không để nàng giết ngươi." Giang Vân Hạc thở dài, sờ đầu nàng một cái.
Nhưng trong lòng lại khẽ động, nếu người khác nói lời này, có thể là tùy tiện nói.
Nhưng người nói là Mộng Nữ...
Chẳng lẽ nàng thật nằm mơ thấy Tô Tiểu Tiểu muốn giết nàng?
Lúc đó mình cũng ở đấy?
Cho nên nàng mới hỏi như vậy?
"Sẽ không để cho nàng giết ngươi." Giang Vân Hạc nhấn mạnh lại.
Mộng Nữ nhận được câu trả lời nàng muốn, nhất thời mặt mày hớn hở.
"Đi đi."
"Ta đi đây." Giang Vân Hạc khoát khoát tay, cả người lao ra từ cửa sổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.