Chương trước
Chương sau
Đi hết một con phố, Giang Vân Hạc mới hưởng thụ được hết đãi ngộ của Hồng Tụ lâu.
Giang Vân Hạc cùng Kế Nguyên cưỡi lân mã dạo phố, một người tuấn tú xuất trần, một người anh khí mười phần, vừa nhìn đã biết là người bất phàm.
Trong mắt các cô nương thanh lâu, công tử như thế này chính là ân nhân tốt nhất.
Không cần tiền... không cần phải lo lắng.
Giống như Liễu Vĩnh... Khi lớn lên, không biết có đẹp trai hay không, nhưng khẳng định hắn không đẹp trai bằng Giang Vân Hạc. Sau khi chết có rất nhiều cô nương tự gom góp tiền hạ táng giúp hắn.
Cho nên nói, có cảm tình, tiền chẳng là gì cả.
Vì vậy, Giang Vân Hạc đi một chuyến đến thanh lâu, thậm chí còn được ăn, còn được tặng trâm và vài quyển sách.
Nhưng ở đầu bên kia con đường, không còn thấy tiểu lâu nữa, cũng không có cô nương gọi qua cửa sổ, hiển nhiên con đường này cao cấp hơn.
Kế Nguyên nhìn không chớp mắt, Giang Vân Hạc đối với các cô nương bên cửa sổ cười ôn hòa.
"Kia là người Hổ Đường đang làm việc trong thành, là thủ hạ thế lực Quận Vương, cố gắng đừng trêu chọc bọn hắn. Nếu trêu chọc cũng không sao, vì ngươi xuất thân từ Tử Thần Tông, bọn hắn không dám làm gì ngươi."
Giang Vân Hạc đang nhìn các cô nương hai bên, nghe thanh âm Kế Nguyên nói, ánh mắt hơi liếc qua, liền nhìn thấy ba nhà sư mang đao, cưỡi lân mã, trên quần áo thêu một con mèo.
Giang Vân Hạc liên tục xác nhận, là mèo, đúng là mèo, thật đáng yêu.
Ba người trên ngựa ôm quyền xem như chào, nhìn phương hướng bọn hắn, hẳn là đi đến con phố bên kia đường.
"Ta nói, nơi này có đủ hạng người, tốt xấu lẫn lộn, ngay cả người Hổ Đường cũng ẩn hiện ở đây." Giang Vân Hạc quay đầu nói.
"Bọn hắn đi, chúng ta cũng không cần đi."
"Ta ngược lại cảm thấy, càng phải đi. Chẳng phải là thường, không có nhiều cơ hội để tiếp cận người Hổ Đường hay sao? Nhưng ở nơi này, nó lại rất dễ dàng. Nếu có người có chủ ý đánh vào Quận Vương phủ, khẳng định sẽ ở nơi đó." Giang Vân Hạc thuận miệng nói.
Kế Nguyên nghe xong, suy nghĩ sâu xa một lát:
"Ngươi nói có chút đạo lý."
"Vậy thì đi." Giang Vân Hạc lập tức quyết định.
Kế Nguyên: "..."
Ta cảm thấy ngươi chỉ là đang nói đạo lý mà thôi...
Dù sao, Giang Vân Hạc đến giúp đỡ, lúc này đưa ra đề nghị, Kế Nguyên muốn cự tuyệt cũng không được.
Trong lòng thở dài, đi thì đi.
Túy Tiên Lâu không phải là khu vực phồn hoa ở Vĩnh Thành, vẫn còn có chút chênh lệch với tiểu lâu ba tầng làm bằng gỗ.
Người ta nói, hầu hết các kiến trúc trong thế giới này đều từ hai đến ba tầng, ngoại trừ những kiến trúc có tác dụng đặc thù như tháp, cực kỳ hiếm thấy những tòa nhà trên ba tầng.
Khác với Bạch Ngọc Lâu, tu sĩ cảnh giới Đáp Kiều và Dũng Tuyền chỉ có thể ở lầu một, Khí Hải ở lầu hai, Nguyên Môn trở lên mới có thể lên lầu ba.
Tu sĩ cảnh giới Đáp Kiều và Dũng Tuyền tới đây ăn cơm không nhiều. Ngược lại, trên lầu hai có người nhiều nhất.
Giang Vân Hạc lên lầu hai liền nhìn thấy bảy tám tu sĩ đang ngồi, ghi nhớ những người này, rồi theo Kế Nguyên đi thẳng lên lầu ba.
"Chúc mừng Kế huynh khôi phục tu vi, thương thế tốt hơn xưa?" Hai người ngồi xuống ở cạnh tường, Giang Vân Hạc nói.
"Quả nhiên, ngươi biết." Kế Nguyên không kinh ngạc chút nào. Trên thực tế, hắn biết rất ít về thương thế của mình, nhưng Giang Vân Hạc thị lực rất cao minh, bởi vậy cũng không gì kì lạ.
"Ngươi đánh một kích kia ở Thịnh Châu, thấy thế nào cũng không giống Khí Hải có thể sử dụng?"
Hai người đang nói chuyện, lại có ba người đi lên, người đi đầu mặc cẩm phục, bên hông treo ngọc bội công tử ca. Sau đó là cô gái mặc áo trắng, trên quần áo có vân vụ đang lượn lờ, vừa nhìn đã biết không phải phàm phẩm.
Người thứ ba lại là một tiểu đạo sĩ.
Giang Vân Hạc nhìn thấy người thứ ba, lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý.
Thật đúng là có duyên, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp lại.
Thanh Linh Đồng Tử nhìn thấy Giang Vân Hạc, ánh mắt giống như rắn độc âm lãnh, nhưng không nói gì hết, cùng hai người đi hướng cửa sổ ngồi xuống, lại bày ra một đạo cấm chế ngăn cách thanh âm.
"Người mặc cẩm phục chính là Quận Vương thập lục công tử - Cơ Trường Du, nữ tử là Vương Nữ thứ mười hai - Cơ Thi Trạch. Đạo sĩ kia giống với người Vô Vọng Đạo, thân phận có lẽ không thấp." Kế Nguyên truyền âm nói.
"Là Vô Vọng Đạo Thanh Linh Đồng Tử."
"Nguyên lai là hắn, thân hình của hắn đã thay đổi." Kế Nguyên giật mình.
"Thời điểm hắn đột phá Nguyên Môn xảy ra vấn đề, tà hỏa nhập, tổn hại căn cơ, giờ đây chỉ có phân nửa thực lực. Nghe nói, còn có các đồng tử khác muốn giết hắn." Giang Vân Hạc không chút lưu tình nói ra bí mật Thanh Linh Đồng Tử.
Hắn hận, không thể ở mỗi cửa thành dán lên cho mọi người thấy.
Đến lúc đó, Thanh Linh Đồng Tử còn có thể sống hay không lại là chuyện khác.
Thù đã kết, nếu như hắn sống sót, Trình gia khó có thể sống yên ổn.
Giang Vân Hạc không thích giết người, nếu như người khác muốn giết, hắn có thể nhắm mắt không thấy.
"Ngươi nhất thanh nhị sở (1)." Kế Nguyên đem tin tức này ghi tạc đáy lòng.
"Hình như hắn đang dựa vào Thượng Quận vương."
Giang Vân Hạc suy nghĩ, đây chính là con rắn độc, dựa vào Thượng Quận vương, sợ là sẽ có chút phiền phức.
"Giang Vân Hạc còn đang suy nghĩ, không nghĩ tới ánh mắt Thanh Linh Đồng Tử lóe lên sự âm trầm, sau khi ngồi xuống nhân tiện nói: "Người ngồi bên kia là đệ tử Tử Thần Tông, công tử chi bằng kết giao thử xem."
"Ồ?" Cơ Trường Du nhìn hai người Giang Vân Hạc,
"Đạo trưởng biết thân phận của hắn là gì không?"
"Nguyệt Phong Nam Nguyệt chân nhân đệ tử, gọi là Giang Vân Hạc. Nghe nói Chấp Nguyệt cùng Tô Tiểu Tiểu trước mặt mọi người giành chồng, còn ở Vô Nhai Sơn đấu nhau." Thanh Linh Đồng Tử lộ ra ý cười. Sau khi trở về, hắn liền nhận được tin tức trong thời gian ngắn hhiện nay.
Do chuyện ở Vô Nhai Sơn, tên của Giang Vân Hạc đã được lưu truyền rộng rãi.
Về phần hắn giật dây Cơ Trường Du, nguyên nhân cũng đơn giản.
Cơ Trường Du chí lớn nhưng tài mọn, lòng dạ hẹp hòi, Thanh Linh Đồng Tử tiếp xúc với hắn chỉ vì muốn lấy vài thứ trong tay hắn.
Nếu Giang Vân Hạc và Cơ Trường Du thân thiết, tự nhiên sẽ bị các công tử khác căm thù, còn có bằng hữu Cơ Trường Du ngu như heo.
Nếu như Giang Vân Hạc đắc tội Cơ Trường Du, vậy thì có trò hay để xem rồi.
Thanh Linh Đồng Tử vừa mới nói xong, chẳng những Cơ Trường Du, ngay cả Cơ Thi Trạch cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Bất cứ nam nhân nào có thể khiến cho thiên kiêu Chấp Nguyệt cùng Tô Tiểu Tiểu tranh đoạt, vô luận là ai cũng cảm thấy hiếu kì, muốn nhìn xem, liệu hắn có ba đầu sáu tay hay không.
Giống như hai cửa hàng bán cơm niêu gà, trong đó một cửa hàng đẹp giá rẻ, nhưng hầu như chưa từng có người nào đến, mọi người sẽ nghĩ cơm niêu gà ở cửa hàng không ngon.
Mà ở một quán khác, mỗi ngày đều có những nhân sĩ tinh anh sang trọng đến ăn cơm niêu gà, mỗi ngày đều ngồi, muốn ăn một bữa phải xếp hàng hai tiếng.
Dù hương vị bình thường, nhưng nhiều người sẽ hoài nghi khẩu vị của mình có vấn đề hay không?
Tâm lý rất vi diệu, nắm được trong tay mới liền biến thành đồ tốt.
Giang Vân Hạc còn chưa biết mình đã bị Thanh Linh Đồng Tử lừa, chỉ thấy vài người liên tiếp nhìn qua.
Sau đó, Cơ Trường Du đi tới ôm quyềnnói: "Tử Thần Tông Giang đạo hữu? Vị này là tướng quân Kế Nguyên Hỏa Nha Quân, tại hạ Cơ Trường Du, không biết có quấy rầy hay không?"
"Ra mắt công tử." Giang Vân Hạc cũng không có thói quen từ chối người đang cười.
"Gặp gỡ chính là hữu duyên, không bằng hai vị tới ngồi chung?"
Giang Vân Hạc biết, trong đó nhất định có quỷ, chỉ là còn chưa đoán được nội tình bên trong nên từ chối: "Đa tạ công tử hậu ái, chỉ là hai người chúng ta còn đang chờ một vị hảo hữu, không bằng ngày khác lại đến nhà bái phỏng."
"Ồ? Không biết Giang đạo hữu cùng Kế tướng quân đang chờ ai? Sẽ không phải là lời thoái thác chứ?" Thanh Linh Đồng Tử ở một bên khẽ cười nói.
Quả nhiên, nếu Giang Vân Hạc từ chối, liền đắc tội với công tử cùng Vương Nữ.
"Chẳng lẽ mặt mũi bổn công tử còn chưa đủ lớn." Cơ Trường Du đột nhiên cười nói, trên mặt mặc dù cười, trong mắt ý cười không còn.
Hiển nhiên cảm thấy bất mãn với sự từ chối của Giang Vân Hạc.
Cơ Trường Du nói Giang Vân Hạc nếu từ chối lần nữa, chính là đắc tội.
Vấn đề là, bên trong có hố sâu, giẫm vào chỉ sợ không phải chuyện gì tốt.
Lập tức rơi vào tình thế khó xử.
Hai cái hại cùng nhau.. Có lẽ chính mình nên thông đồng với Vương Nữ kia... Chỗ hại sẽ ít hơn.
Ngươi có thể thông đồng với Thập Lục công tử, ta có thể thông đồng với Vương Nữ, nhìn xem cuối cùng ai xúi quẩy!
Nghĩ như vậy, Giang Vân Hạc liền nở nụ cười hiền lành, vừa muốn mở miệng.
"Giang Vân Hạc!" Một giọng nữ quen thuộc kéo theo một làn gió thơm, đem Thập Lục công tử sang một bên.
Mộng Nữ trực tiếp ngồi bên cạnh Giang Vân Hạc, ôm cánh tay của hắn, vô cùng thân mật.
"Các ngươi..." Kế Nguyên nhìn Mộng Nữ, lại nhìn Giang Vân Hạc, ánh mắt kinh hãi
"Việc này nói ra rất dài dòng, nói ngắn gọn, không bằng không nói." Giang Vân Hạc thở dài một tiếng.
Mộng Nữ đến giải vây, không bằng để cho mình đi thông đồng với Vương Nữ.
Quay đầu chắp tay cười khổ với Cơ Trường Du: "Cũng không phải là từ chối, ngày khác ta đến nhà bái phỏng."
"Không biết vị này là?" Cơ Trường Du mặt cổ quái.
Không phải nói, Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt, Tô Tiểu Tiểu có quan hệ sao? Nữ tử này là ai?
"Tinh Tượng Tông, Trác Như Mộng." Mộng Nữ nhíu mày, liếc mắt nhìn Thanh Linh Đồng Tử, khóe miệng cười lạnh.
Cơ Trường Du nhìn thoáng qua Mộng Nữ đang nắm tay Giang Vân Hạc, cười ha ha một tiếng, vẻ mặt bội phục hướng về phía Giang Vân Hạc chắp tay, xoay người rời đi.
- ---oo0----
Chú thích:
(1) Nhất thanh nhị sở: Hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.