🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Vân Hạc nhìn sóng biển bao vây tòa thành phía trước, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
Con đường đi đến đây đất chết vạn dặm, nước đi nơi nào, chỉ nhìn phía trước cũng đã hiểu.
Thủy Quân tấn công quận thành?
Đất chết vạn dặm, nước ngập ngàn dặm, Thần cũng dám?
Triều đình đang làm cái gì? Chuyện lớn như thế, chẳng lẽ triều đình không phát hiện?
Nhìn thấy những gì trước mắt, nghĩ tới đã khiến toàn thân hắn rét run.
Nhìn thấy chiếc thuyền giấy, xa xa liền có hán tử trên mặt đầy phiến Thanh Lân, toàn thân lân giáp bước đến, cất giọng nói: "Mấy vị đạo hữu, mời đi đường vòng."
Thuyền giấy của Tử Thần Tông rất dễ phân biệt, trong tông môn lại có năm vị Tinh Cung chân nhân, môn nhân hành tẩu mặc kệ đến chỗ nào đều có mấy phần mặt mũi, đối phương cũng khá lịch sự.
"Các ngươi muốn làm gì ở đây?" Từ Hạo Thanh lạnh lùng cất giọng chất vấn.
"Mấy vị đạo hữu có chỗ không biết, con của Đạo Tây Quận Vương - Cơ Lăng giết đứa con yêu quý Bá Nghiệp của Thủy Quân, Đạo Tây Quận Vương lại cự tuyệt không giao ra Cơ Lăng, nên mới có ngày hôm nay. Đây là vấn đề giữa Thủy Phủ cùng Đạo Tây Quận, triều đình sẽ không tùy ý nhúng tay."
Đối phương thái độ rất rõ ràng, việc này chính là việc tư, Thủy Phủ lại chiếm lý, triều đình cũng không thể tùy ý nhúng tay, huống chi là người Tử Thần Tông?
"Vạn dặm đất chết bên kia đều có bách tính vô tội, bách tính Giang Phổ Thành vô tội? Còn có vạn vạn sinh linh vô tội?" Từ Hạo Thanh trợn trừng mắt, cố nén lửa giận nói.
"Lần này là nhân tộc gây nên rắc rối trước, Thủy Quân mất con, chỉ yêu cầu giao ra Cơ Lăng, Đạo Tây Quận Vương cự tuyệt không giao ra, mới xảy ra chuyện như vậy.
Tính mệnh nhân tộc, Đạo Tây Quận Vương không để ý, sao có thể trách tội Thủy Quân? Ta đã nói rõ ràng, chư vị nếu muốn đi Giang Phổ Thành, chúng ta sẽ cho các ngươi đi qua, nếu không vào được, chư vị hay là đi vòng qua nơi khác."
"Con của Đạo Tây Quận Vương - Cơ Lăng, vì sao muốn giết Bá Nghiệp?" Hướng Chi đột nhiên hỏi.
Đại hán lập tức tức giận: "Ngày đó Bá Nghiệp ở trên sông du ngoạn, lại nhấc lên sóng gió đập vào mạn thuyền của Quận Vương chi tử, Quận Vương chi tử liền rút kiếm giết Bá Nghiệp, đã vậy còn phát ngôn bừa bãi. Thủy Quân chỉ cần giao ra hung thủ, đã là tâm tư nhân hậu, không muốn tạo nhiều sát nghiệt, thế nhưng Đạo Tây Quận Vương chấp mê bất ngộ, cũng không trách được chúng ta.
Nói đến nước này, các vị đạo hữu chắc hẳn đã rõ ràng.
Còn xin thối lui, cáo từ."
Đại hán nói xong, dưới chân giẫm lên nước rời đi.
"Vạn dặm đất chết, mưa gió đều bị Thủy Quân điều đến tấn công Giang Phổ, ít nhất cũng được hai tháng, triều đình không chút động tình, việc này hẳn là thực." Bùi Âm khoanh tay, hừ lạnh nói.
"Sớm nghe nói Đạo Tây Quận Vương chẳng có gì tốt, không nghĩ tới con hắn cũng như thế, vậy mà gây ra tai họa này.
Có bao nhiêu Sơn Quân Thủy Thần trong thiên hạ? Lần này Long Giang Thủy Quân có lý do phẫn nộ, nếu triều đình không hỏi lý do mà sai người đánh giết Thủy Quân, Sơn Quân Thủy Thần khác sẽ bất mãn, cuối cùng khó tránh khỏi đi vào vết xe đổ của Tiên Ung Quốc.
Thêm vào đó, Đạo Tây Quận Vương từ trước đến nay ương ngạnh, cùng triều đình quan hệ không tốt, nên mới như thế."
"Trăm ngàn vạn bách tính không có người quản sao?" Từ Hạo Thanh hỏi.
Giang Vân Hạc nhíu mày, mấy năm này hắn cũng đã tìm hiểu tình hình ở Vạn Sinh Quốc, trên thực tế tình hình ba nước đều như nhau, cường giả rất nhiều, phía trên có triều đình, phía dưới có các Quận Vương. Hơn nữa những Quận Vương này thực lực không yếu, thống trị một phương, giống với chư hầu.
Còn có rất nhiều Sơn Quân Thủy Thần, hương hỏa thần linh, rồi có các tông môn, liền tạo thành thế cân bằng.
Trong đó, thực lực mạnh nhất là triều đình, chịu nhiểu ràng buộc nhất cũng là triều đình.
"Có tòa thành nào quanh đây không? Đi hỏi thăm một chút." Giang Vân Hạc nói.
Bùi Âm chỉ phương hướng, sau đó mới lên tiếng: "Không có tác dụng, chuyện này không phải lần đầu tiên phát sinh, ngươi và ta cũng không quản được nhiều."
Giang Vân Hạc trong lòng biết điều này là đúng, Thủy Quân mất con, triều đình không xuất thủ, ai có thể khuyên? Nhi tử người ta chết, ngươi còn muốn đi khuyên?
Muốn bị thiên lôi đánh.
Để Đạo Tây Quận Vương giao ra nhi tử, cũng không thực tế.
Hết lần này tới lần khác, hai cường giả Tinh Cung cảnh đánh nhau, tương đương với hai cường quốc ném đạn hạt nhân lẫn nhau.
Không có môn phái nào ở vạn dặm đất chết sao? Nói không chừng có thể có.
Nhưng mà không có ngưởi nào bên trên lộ diện, làm cái gì cũng đều đắc tội với Nhất Phương Cường Giả.
Ở ngoài ngàn dặm, có một châu thành gọi là Hoắc An, bọn họ ở ngoài thành từ đỉnh núi nhảy xuống.
"Nếu muốn nghe ngóng tin tức, trước không cần vào thành. Tử Thần Tông môn nhân mặc dù không nhiều, nhưng ở bên ngoài vẫn có một vài nhân thủ." Bùi Âm nói.
Thực tế, có không ít người của các môn phái ở bên ngoài, đều là thế gia một phương, bình thường đều trao đổi tin tức để hỗ trợ lẫn nhau.
Những thế gia này vốn là hậu nhân của đệ tử các môn phái, hoặc đơn giản là thiên phú không đủ gia nhập tông môn, nhưng vẫn có một số người thiên phú bình thường, được Tiên Duyên nâng đỡ.
Những người này được xem như Ngoại Vi Thế Lực, có thể có được tông môn bảo hộ, đồng thời cũng có thể thu được một chút chỗ tốt từ tông môn, bình thường là giúp đỡ làm một chút chuyện nhỏ hoặc là truyền tin tức.
Bùi Âm phát ra tín hiệu, một lát sau có người phi độn tới trước mặt bọn họ, người tới là cha con, người lớn tuổi thực lực chỉ là Dũng Tuyền, nhỏ chỉ có Đáp Kiều cảnh.
"Hứa Sĩ Lâm, Hứa Ung, gặp qua mấy vị thượng sư." Hứa Sĩ Lâm nhìn trộm mấy người, trong lòng suy đoán ý đồ đối phương đến đây.
"Liên quan tới chuyện Nộ Long Giang Thủy Quân cùng Đạo Tây Quận Vương, các ngươi biết không?" Giang Vân Hạc hỏi.
"Làm sao lại không biết? Hai tháng trước đó, ta tự mình đem việc này truyền đến Linh Cơ Viện." Hứa Sĩ Lâm lập tức nói.
"Kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối."
"Mấy vị thượng sư không bằng đến làng của ta nghỉ ngơi, mấy vị này, cũng cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt mới được." Hứa Sĩ Lâm tâm tư thông thấu, sau khi nghe xong câu hỏi, nhìn thấy bên cạnh một vài lão giả khí tức yếu ớt quần áo tả tơi, liền đoán ra một hai điều.
Có tám thành là đệ tử du lịch bên ngoài nhìn thấy thảm trạng nơi đây, nên đến hỏi thăm.
"Cũng tốt." Giang Vân Hạc gật đầu, lần nữa ném ra thuyền giấy đưa mọi người tới dinh thự Hứa gia.
Mọi người được chiêu đãi sơn hào hải vị, nhưng không có tâm tư hưởng thụ. Chỉ là đối với Hứa gia mà nói, loại cấp bậc lễ nghĩa này là bình thường, nhất định phải làm.
Vạn nhất chiêu đãi không tốt, nói không chừng tâm sinh ác ý với Hứa gia.
Hứa gia đối với người bình thường là gia tộc lớn, nhưng đối với những người này chỉ là tiểu môn hộ, không chịu được giày vò.
"Nói cách khác, việc này xác thực như Nộ Long Giang Thủy Phủ nói, là Cơ Lăng hạ thủ, giết Bá Nghiệp, sau đó Đạo Tây Quận Vương lại cự tuyệt giao người?" Giang Vân Hạc trên bàn cơm nghe toàn bộ câu chuyện, cùng thủ hạ dưới tay Thủy Quân nói không sai biệt lắm.
"Đúng là như thế, nghe nói Cơ Lăng mời mấy vị quý nữ từ Lạc Khâu đến du ngoạn trên sông. Sau khi bị đập vào mạn thuyền, liền tức giận, chém giết Bá Nghiệp tại chỗ." Hứa Sĩ Lâm gật đầu nói.
Lạc Khâu chính là Vạn Sinh Quốc đô thành, từ nơi đó Cơ Lăng mời quý nữ đi dạo, ít nhất cũng là mấy đại gia dòng chính bên trong thành.
Sau khi nghe xong, mấy người nổi nóng với Đạo Tây Quận Vương, bởi vì phiền phức do nhi tử của hắn gây ra mà hắn cự tuyệt không giao người, cuối cùng dẫn đến bao nhiêu bách tính trôi dạt khắp nơi, bao nhiêu bách tính mất mạng?
Tuy nói Nộ Long Giang Thủy Quân cũng có sai lầm lớn, nhưng như lời người kia nói, ngay cả Đạo Tây Quận Vương cũng không coi tính mệnh bách tính là chuyện to tát.
Ngưỡng Bá trực tiếp đem cái chén quăng xuống đất, dọa Hứa Sĩ Lâm giật nảy mình, suýt chút nữa cho rằng Hứa gia chiêu đãi có cái gì đó bất mãn.
"Nói cho ta biết cặn kẻ chuyện của Đạo Tây Quận Vương và Thủy Quân." Giang Vân Hạc trong lòng đem Quận Vương cùng Thủy Quân hận thấu xương, tuy rằng bất lực, nhưng hắn lúc này có chút chưa muốn từ bỏ, muốn xem có biện pháp gì hay không.
Đạo Tây Quận Vương tên là Cơ Thịnh, chính là thúc thúc của đương kim hoàng đế Vạn Sinh, là người bảo thủ, tính cách bạo lệ, tổng cộng có hơn sáu mươi thê thiếp, con nối dõi trên trăm, Cơ Lăng chính là một trong những nhi tử hắn thích nhất.
Đạo Tây Quận Vương ngoài mặt không có biện pháp nào, nhưng đánh chết Giang Vân Hạc, hắn sẽ không đem con ruột Đạo Tây Quận Vương giao ra.
Mà Nộ Long Giang Thủy Quân tên là Nhai Tề, con nối dõi cũng là không ít, thê thiếp chỉ có vài người, dù Bá Nghiệp không phải là con nối dõi hắn sủng ái nhất, nhưng con nối dõi bị giết, còn làm thành lát cá sống, chuyện này hắn cũng nhịn không được.
Nói thật, với cục diện này, bất kể là ai đến đều phải vò đầu, hoàn toàn không có cách nào điều hòa mâu thuẫn.
Chỉ là Giang Vân Hạc lại cảm thấy Nhai Tề có phương pháp để nghĩ tới.
Nghe nói những năm gần đây, Nhai Tề đã cưới phu nhân mới, gọi là Liên Hi, hắn rất yêu người phu nhân này.
Nếu là vị Liên phu nhân có thể khuyên nhủ một hai, để hắn buông xuống cừu hận, ít nhất không liên lụy đến nhiều người, vẫn có thể làm được.
Tất cả phải lấy lộ tuyến của phu nhân mà đi, thổi Chẩm Đầu Phong (1).
Giang Vân Hạc nghĩ như vậy.
Đương nhiên, độ khó khăn lớn như nhau, nhưng Giang Vân Hạc cảm thấy, có thể thử một chút.
- -------------
Chú thích:
(1) Chẩm Đầu Phong: ở trong trường hợp này có nghĩa là lời động viên của vợ hoặc tình nhân trên chuyện chăn gối. Đề cập đến việc can thiệp vào công việc của người đàn ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.