🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Bình thường ngươi ở nơi này sao?" Giang Vân Hạc kinh ngạc nhìn Chấp Nguyệt đi tới một chỗ trong núi cách Ba Nam ngoài ba mươi dặm.
"Trong thành quá ồn." Chấp Nguyệt nhảy từ trên hạc giấy xuống, từ trước đến giờ nàng vốn vẫn không thích địa phương ồn ào.
Giang Vân Hạc:...
Ta muốn vào thành cơ.
Tay Chấp Nguyệt khẽ giơ một chút, một tầng cấm chế nằm cạnh sườn núi vỡ ra.
Phía trong cấm chế có một trang viên diện tích không nhỏ, có khoảng mười mấy căn phòng, có vườn hoa có khe suối, một hồ nhân tạo nhỏ, còn có sáu bảy người giúp việc.
"Nơi này gọi là Linh Cơ viện, tuy trận pháp phòng vệ bên ngoài kém hơn ở tông môn, nhưng cũng có thể ngăn cản một lúc nếu có kẻ địch.
Đương nhiên, sẽ không có ai tự nhiên đi công kích nơi này. Những căn phòng này là nơi dừng chân của các đệ tử, ngươi có thể tự chọn một căn." Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong, Giang Vân Hạc phát hiện nơi này có rất nhiều người giúp việc.
Hơn nữa các căn phòng đều có linh lực dao động, hẳn là được xây một cách đặc biệt.
Có vài căn đã có đệ tử.
"Ngươi ở đâu?" Giang Vân Hạc
hỏi.
Chấp Nguyệt chỉ về căn nhà ba tầng ở giữa trang viên.
Giang Vân Hạc nhìn qua, căn nhà đó có thể nhìn thấy mọi thứ trong sân, vị trí của những căn nhà này cũng rất kì quái, hẳn là có một trận pháp nào đó.
"Tùy tiện, ngươi chọn giúp ta một căn đi."
"Vậy lấy căn này." Chấp Nguyệt chỉ luôn vào một căn hai tầng ở gần trung tâm nhất.
Tầng một căn nhà bố trí một ít trận pháp, có thể ở đó thí nghiệm pháp thuật.
Còn tầng hai chính là chỗ ở, có một cái giường, một giá sách, một tủ, một bàn, ngoài ra còn có một chỗ để ngồi thiền, bố trí hẳn một trận pháp tĩnh tâm nho nhỏ.
"Đây là lệnh bài căn phòng này, cũng dùng để ra vào Linh Cơ viện." Chấp Nguyệt lấy một thẻ gỗ từ trên tường xuống ném cho Giang Vân Hạc.
"Nếu không có chuyện gì khác, ta tới Ba Nam chơi một chút." Giang Vân Hạc nôn nóng nhận lấy tấm gỗ.
Chấp Nguyệt vốn định giao cho Giang Vân Hạc ít việc vặt, mặc dù hắn mới tới, nhưng cũng không được phép rảnh rỗi. Nhưng thấy Giang Vân Hạc muốn đi xung quanh, nàng cũng đồng ý: "Ngươi đi đi, hôm nay là lễ hội té nước của Ba Nam, đông người, ta không muốn đi."
"Ta đi lựa cho ngươi chút quà." Giang Vân Hạc cười ha ha một tiếng, nhảy từ cửa sổ ra, dẫm lên hạc giấy trên trời mà bay đi.
Ba Nam là châu thành, bởi vì gần Tử Thần sơn, nên dân số không phải là ít, lại càng có nhiều người từ xa tới cầu tiên, do vậy trình độ sầm uất cao hơn nhiều so với Thịnh Châu.
Lối kiến trúc nơi này cũng không giống Thịnh Châu.
Ở Thịnh Châu, phần lớn là thành lũy xây từ đá xanh, trên có mái ngói, trông có vẻ nghiêm trang.
Mà nơi này thì đa dạng hơn, có kiến trúc bằng gỗ, cũng có kiến trúc làm từ đá, lại có nhà treo vòng hoa dưới mái hiên, mang đậm phong cách dân tộc thiểu số.
Cũng bởi vì xung quanh đây có vài bộ tộc thiểu số, mặc dù đều là nhân tộc, nhưng phong tục lại khác nhau hoàn toàn.
Lúc này bên trong thành Ba Nam huyên náo vô cùng, khắp nơi trên đường phố đều có nước, Giang Vân Hạc mới bước qua cửa thành một đoạn, đã bị mấy chậu nước hai bên hắt tới.
Giang Vân Hạc cũng không né tránh, để bản thân bị dội ướt, lập tức xung quanh vang lên tiếng hoan hô của các cô gái và trẻ con.
Giang Vân Hạc cười cười nhìn hai bên, trước hắn cũng có mấy người, nhưng không được hoan nghênh nhiệt liệt như mình.
Thấy hắn nhìn tới, thiếu nữ cười càng vui vẻ hơn.
Nàng mặc một chiếc váy làm bằng vải thô màu xanh da trời, bên trên chỉ che ngực lại, trước yếm đeo đầy những trang sức màu bạc, lộ một mảng da nâu lớn, nhìn tràn đầy sức sống.
Giang Vân Hạc cười gật đầu, cảm ơn đã chúc phúc.
Vào ngày này, té nước vào người đi đường, chính là chúc phúc cho bọn họ.
Giang Vân Hạc được chúc phúc khá nhiều, còn nhiều hơn là đi dưới mưa, cứ vài bước là bị một thùng nước tạt, Giang Vân Hạc cũng không để ý, mỗi lần như vậy đều mỉm cười cảm ơn.
Hắn thích không khí náo nhiệt như này, đặc biệt là ngày lễ, rất thú vị.
Phải mất một lúc hắn mới vào được nội thành, nơi này ngược lại không có tạt nước, chỉ có tiếng người ồn ào náo nhiệt khắp nơi, có mấy thiếu nữ ôm hũ nhân lúc đi ngang qua còn quẹt ít bùn trắng lên mặt hắn.
Các nàng còn thuận tiện véo mặt Giang Vân Hạc hai cái, sau đó cười duyên chạy đi.
Mặc dù đây là lần đầu mới tới, nhưng Giang Vân Hạc đã nhanh chóng yêu thích tòa thành này.
Người ở nơi đây, rất nhiệt tình.
Trên lầu hai đằng kia cũng có nhiều thiếu nữ đang gọi!
Ta thật muốn cùng các nàng học bài quá!
Đánh đàn thôi cũng được.
Giang Vân Hạc do dự ba phút, cuối cùng vẫn cảm thấy mua quà cho Chấp Nguyệt quan trọng hơn học bài.
Mình đã hứa với nàng như vậy.
Trên phố đông người qua lại, Giang Vân Hạc nhìn cửa hàng hai bên đường, tư thái ung dung tiêu sái.
Bỗng có một bàn tay nhỏ vỗ vào vai hắn.
Giang Vân Hạc sợ hết hồn, nên biết với thực lực của hắn hiện tại, đã không có người bình thường nào có thể vô thanh vô tức động vào người hắn, nhưng vừa quay đầu lại, hắn liền thấy một thiếu nữ mặc quần xanh, đang đeo mặt nạ quỷ.
Mặc dù không thấy mặt, nhưng ngay lập tức Giang Vân Hạc biết thân phận đối phương.
Trên người nàng có mùi tương tự hoa thủy tiên.
Mùi thơm của nàng so với hoa thủy tiên còn nhẹ hơn, phảng phất như lúc ẩn lúc hiện, giống như đang trêu người ta vậy, khi ngươi muốn ngửi sẽ ngửi không thấy, khi ngươi lơ đãng thì chúng sẽ xuất hiện trong mũi ngươi.
Thiếu nữ vỗ hắn xong liền chắp tay đứng tại chỗ.
Phía sau mặt nạ là một cặp mắt giảo hoạt.
"Gặp lại ngươi thật tốt." Giang Vân Hạc chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó liền nở một nụ cười dịu dàng.
Phản ứng của Giang Vân Hạc hơi khác dự tính của nàng, đôi mắt phía sau mặt nạ lóe sáng một cái.
"Ngươi thật sự muốn gặp ta?"
"Ở trong mộng gặp mấy lần, sau khi tỉnh mộng quên hết cảnh vật, hết lần này tới lần khác chỉ lưu lại bóng hình ngươi rất rõ ràng." Giang Vân Hạc nói. "Ngươi nên bồi thường cho ta!"
"Ha ha, không phải ngươi muốn nói ngươi yêu ta đấy chứ?" Thiếu nữ nghẹo đầu, bật cười.
"Nghĩ hơi quá rồi, ta chỉ đang nhớ một người bạn mà thôi."
Giang Vân Hạc lắc đầu. "Dù sao khi ta mới tới, người đầu tiên gặp chính là ngươi. Đi uống trà không?"
Giang Vân Hạc chỉ vào quán trà phía trước.
Trông quán hơi cũ nát, bên trong có vài người bình thường đang ngồi uống trà, còn có người kể chuyện đang say sưa nói gì đó, thi thoảng có tiếng vỗ tay.
"Ngươi mời ta à?" Giọng nói Tô Tiểu Tiểu đầy mùi nghi ngờ.
"Thật náo nhiệt, không phải sao? Ta thích bầu không khí nơi này, cũng bằng lòng đem thứ mình thích nhất chia sẻ với ngươi." Giang Vân Hạc nói.
"Các loại tiên trà ngươi uống không ít, loại bình dân này chắc chưa thử qua đúng không?"
"Đúng là không giống nhau." Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn thêm mấy lần, thở dài nói.
Giang Vân Hạc của hôm nay, hoàn toàn khác ba năm trước.
Ba năm trước hắn rất thú vị.
Ba năm sau, tự nhiên lại thêm mấy phần mờ mịt.
Càng ngày hắn càng trở nên thú vị hơn.
Hai người nói chuyện trong lúc vào quán trà, tìm chỗ ngồi xuống, Tô Tiểu Tiểu đẩy mặt nạ lên trên trán, lộ ra khuôn mặt trẻ con, hơi bụ bẫm như chưa bao giờ lớn vậy.
"Ngươi rất vui khi gặp ta?" Tô Tiểu Tiểu hứng thú nhìn Giang Vân Hạc.
"Ngươi muốn nghe ta nói dối không?" Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
"Ha ha!" Tô Tiểu Tiểu cười lớn.
"Ngươi không sợ ta khiến ngươi làm gì đó ở Tử Thần tông sao, đừng quên ngươi là nằm vùng." Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn nói.
"Nếu như muốn ta làm cái gì, chắc chắn ngươi đã tìm cách liên lạc với ta." Giang Vân Hạc tỏ vẻ không hề lo lắng.
"Có thể khi đó ngươi không có vốn liếng gì, nhưng không nghĩ tới ngươi lại đạt Khí Hải cảnh nhanh như vật, đúng là hơi bất ngờ, đáng lẽ năm đó ta nên thu ngươi vào tông môn."
Giang Vân Hạc nhún vai.
Ban đầu chính là nàng đẩy mình tới Tử Thần tông thì phải.
"Vậy bây giờ ngươi muốn ta làm gì đây?" Giang Vân Hạc tò mò hỏi.
Tô Tiểu Tiểu cần đồ, loại đồ bình thường thì nàng khinh thường, lại đồ quan trọng thì mình chưa tiếp xúc tới. Hơn nữa có giúp được hay không còn phải xem tâm trạng mình đã.
Trên thực tế, đối với Tô Tiểu Tiểu, quan trọng nhất chỉ có một thứ, Ngũ Uẩn Đồ.
"Chờ ta nghĩ ra sẽ nói với ngươi." Mắt Tô Tiểu Tiểu khẽ đảo.
Giang Vân Hạc cũng đoán là sẽ như vậy.
Từ khi quen biết nàng, nhìn vào mọi thứ, sẽ thấy tâm tư Tô Tiểu Tiểu luôn thay đổi, ý thích nàng cũng thường thay đổi theo, hắn biết nàng sẽ không bao giờ nghĩ về điều gì đấy quá lâu.
"Ta hơi hiếu kỳ, tại sao ngươi lại ở đây?" Giang Vân Hạc cảm thấy chút hứng thú, hỏi.
Ba Nam này coi như là đại bản doanh của Tử Thần tông, có hẳn Linh Cơ viện ngay ngoài thành.
"Dưới núi phát sinh ít chuyện, tò mò nên tới xem." Tô Tiểu Tiểu tựa lưng vào ghế tùy ý nói, rất thoải mái.
"Có thể làm ngươi tò mò, làm ta cũng muốn tò mò theo."
"Chắc chắn Chấp Nguyệt biết, ngươi hỏi nàng là được. Nói không chừng lúc đó ta sẽ gặp người Tử Thần tông các ngươi, ngươi nói ta nên giết, hay không?" Khóe mắt Tô Tiểu Tiểu cong lên, nhìn hắn cười chúm chím.
"Nếu để ta nói, không giết là tốt nhất, ta không muốn nhìn thấy ngươi bị người Tử Thần tông đuổi giết. Nhưng ngươi sẽ không nghe ta." Giang Vân Hạc đón lấy bình trà, rót cho hai người.
Tô Tiểu Tiểu uống thử một hớp liền cau mày.
Nàng cảm thấy uống trà này vị không khác gì rễ cây.
"Ngươi thích loại trà này?"
"Là thích bầu không khí này." Giang Vân Hạc cũng không quá thích.
"Ngươi thử nói xem, nếu Chấp Nguyệt xuất hiện ở đây, nhìn thấy cảnh này, sẽ có phản ứng như thế nào?" Tô Tiểu Tiểu đột nhiên hỏi.
Giang Vân Hạc yên lặng một lúc, trong lòng quay cuồng, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Một lúc sau hắn mới cười khẽ trả lời:
"Nói đến cùng, ta cùng nàng cũng phải cảm tạ ngươi."
"Chuyện gì?"
"Nếu không nàng sẽ không biết ta, ta cũng sẽ không biết nàng, đúng không?" Giang Vân Hạc giang tay ra.
"Đúng vậy, ta còn phải cảm ơn nàng, cho nên hôm nay sẽ không giết nàng." Giọng nói Chấp Nguyệt vang lên từ ngoài cửa sổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.