“Được rồi, bàn chải ở đây, em mau đi rửa mặt đi.“. Mạnh Hân xem như đã triệt để hiểu rõ, Ngải Phong Lý chính là một con nhím nhỏ ngụy trang, bình thường chỉ bày ra bộ dáng vô hại, kỳ thực lúc phản kháng lại vẫn rất phôi a.
Ngải Phong Lý tắm rửa xong lại thổi khô tóc, quay lại liền thấy Mạnh Hân đang tắt máy tính, nàng đi đến ngồi bên giường, Mạnh Hân cảm giác trên giường trùng xuống, hiếu kỳ nhìn Ngải Phong Lý đang bỏ dép lê leo lên giường, hỏi “Em muốn làm gì?“.
Ngải Phong Lý có chút sửng sốt, “Ngủ a?”
Mạnh Hân ngừng một lát, chậm rãi mở miệng nói “Em không ngủ bên phòng khách sao?”
....
“Chị để em ngủ phòng khách?!“. Ngải Phong Lý không thể tin nổi ngồi dậy hỏi Mạnh Hân, hai người không phải mới xác lập quan hệ sao, Mạnh Hân như thế nào lại để nàng qua phòng khách ngủ.
Mạnh Hân thấy áo tắm của Ngải Phong Lý theo hành động của nàng mà trượt xuống đến trước ngực, nuốt nước miếng nói, “Vậy liền ở đây đi.”
Ngải Phong Lý hừ một tiếng, thấy ánh mắt Mạnh Hân có chút mê đắm nhìn chằm chằm mình, cúi đầu phát hiện cảnh xuân của mình đang lộ ra ngoài, lập tức đỏ mặt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mạnh Hân, liếc một vòng rồi chui vào ổ chăn.
“Mau ngủ đi.” trong chăn lộ, Ngải Phong Lý rộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo phấn nộn nói với Mạnh Hân.
Mạnh Hân khép lại máy tính để lên ngăn tủ rồi cũng nằm xuống, này còn là lần đầu tiên bên người nàng có người mà không phải để giải quyết nhu cầu thân thể, hơn nữa người này lại là Ngải Phong Lý, Mạnh Hân cảm giác chuyện này cũng không tệ lắm, nhẹ nhàng nói ngủ ngon liền nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau, Mạnh Hân cảm giác người vẫn nằm cạnh bên chính mình đang mon mem bò qua, đột nhiên trên môi lại truyền đến một cảm xúc ấm áp. “Ngô, em làm gì?” Mạnh Hân mở mắt.
Ánh mắt Ngải Phong Lý thẳng tắp mà nhìn Mạnh Hân, mỉm cười nói “Ngủ ngon.” Sau đó liền ngoan ngoãn nằm xuống ôm lấy eo Mạnh Hân.
Khóe miệng Mạnh Hân chậm rãi cong lên, nhắm hai mắt trong lòng nói câu “ngủ ngon”, sau đó nhẹ nhàng kéo Ngải Phong Lý vào vòng ôm ấp của mình.
Ngày hôm sau, hai người cũng không hề chậm trễ mà chạy đến Thanh Hải, sự tình lần này cũng khó giải quyết. lúc Ngải Phong Lý cùng Mạnh Hân đến thị trường cũng đã là đại niên sơ lục (mùng 6),Mạnh Hân phê chuẩn cho Ngải Phong Lý kéo dài thêm kỳ nghỉ này, để Ngải Phong Lý tạm thời ở đây, còn Mạnh Hân phải quay về công ty giải quyết một số vấn đề. Trong lòng Ngải Phong Lý có chút không hiểu khi Mạnh Hân để một mình nàng ở lại công trường, nàng không biết mình có thể hoàn thành sự tình mà Mạnh Hân an bài hay không, nhưng Mạnh Hân nói công việc nàng an bài rất đơn giản, cũng cần nàng đến giúp, cho nên vì nữ vương, Ngải Phong Lý dứt khoát gánh vác trọng trách này mà phất tay tạm biệt Mạnh Hân.
Từ khi đi đến bên này, công việc còn bận rộn hơn Ngải Phong Lý tưởng tượng. Lúc đầu cùng Mạnh Hân đi khảo sát hiện trường, kết quả ở địa phương bị sụp xuống có một người nông dân bị thương, các nhân viên phụ trách xử lý kiện cáo ở địa phương cho biết thật chất người nông dân kia là bị thương lúc địa chấn ở cầu lớn, nhưng nương theo sự cố lần này, cũng không biết là có người bày ra hay như thế nào, hiện tại chỉ là đem trách nhiệm đổ lên trên cầu.Địa phương này vẫn đang kìm lại tin tức chưa công bố, Thanh Hải đã phái bộ phận xã hội đến đây để xử lý, hơn nữa cũng nhét không ít tiền cho truyền thông bên đây. Người bị thương kia là giở công phu “sư tử ngoạm” đòi bồi thường 100 vạn, 100 vạn đối với Thanh Hải cũng không tính là cái gì, nhưng là với 100 vạn đưa ra, chuyện này có thể giải quyết không vẫn chưa được cam đoan, Mạnh Hân dựa theo manh mối mà điều tra tổng giám của công trình, vị tổng giám đốc kia không ngoài dự đoán, lúc công trình xảy ra sự cố cũng biến mất không thấy. Mạnh Hân nhờ người tra xét trên các ghi chép xuất hành giao thông, có thể xác định vị tổng giám kia vẫn còn ở đây, cho nên việc quan trọng lúc này là tìm vị tổng giám kia.
Mạnh Hân trước khi đi, có cho Ngải Phong Lý một địa chỉ, để nàng đến đó xem tình huống, chờ hắn trở lại rồi nói.
Ngải Phong Lý theo địa chỉ của Mạnh Hân tìm đến Tây Ninh, không nghĩ tới vị tổng giám “đại diêu đại bãi” liền ở lại Tây Ninh, Mạnh Hân chỉ nói người đó ở một khách sạn gần công viên, Ngải Phong Lý cũng liền mang theo balo vào khách sạn đó. Lúc đang làm thủ tục, Ngải Phong Lý hỏi nhân viên tiếp tân “Xin chào, có thể giúp tôi tra xem ở đây có người nào tên Vương Hoa thuê phòng được không?”
“Ngài là quen biết vị khách này hay sao?” nhân viên tiếp tân hỏi lại Ngải Phong Lý.
Ngải Phong Lý nghĩ rằng không phải hỏi chuyện vô nghĩa sao, không quen thì hỏi ngươi làm gì, nói “Hắn là thúc thúc của tôi, mấy ngày nay mới đến đây du lịch, biết hắn mấy ngày qua ở đây nên ta cũng đến.”
Nhân viên tiếp tân nhìn bộ dáng giống đi du lịch của Ngải Phong Lý nói “Khách sạn chúng ta thật có một vị khách tên Vương Hoa, trùng hợp cách vách vị này còn một phòng trống, tôi liền sắp xếp cho ngài ở phòng đó được không?”
Ngải Phong Lý ở tại phòng 4003, mà vị giả mạo tên “Vương Hoa” tổng giám công trình đang ở phòng 4006, lúc này hai người là cách vách, Ngải Phong Lý vừa vào đến phòng liền nhắn tin báo cáo cho Mạnh Hân.
Mạnh Hân đang tại tổng bộ Thanh Hải cùng các quản lý cấp cao thương lượng, lúc này cũng lén lúc tạo một cuộc họp bí mật, nhận được tin nhắn của Ngải Phong Lý, nghĩ rằng chắc đã có kết quả, liền dừng lại hội nghị gọi lại cho Ngải Phong Lý. Nghe được Ngải Phong Lý lúc này đang ở phòng cách vách của Vương Hoa, sắc mặt Mạnh Hân có chút thay đổi, nhíu mày.
Trong phòng hội nghị, các vị quản lý thấy sắc mặt Mạnh Hân có chút thay đổi, nghiêm túc hẳn lên mà nhìn Mạnh Hân, tưởng rằng lại có chuyện gì lớn xảy ra.
Mạnh Hân nghe xong báo cáo rành mạch của Ngải Phong Lý, mới chậm rãi mở miệng nói “Em trước không cần làm cái gì, tốt nhất đừng cho hắn gặp em, chị sợ hắn nhận ra em.”
Ngải Phong Lý nằm trên giường nói “Hẳn là sẽ không, lúc em thực tập ở công trường là mặc công phục, lại mang nón bảo hộ, cho nên bộ dáng hẳn là rất khác lúc này, theo dõi hắn vẫn là có thể, cái gì đều không làm lỡ như hắn chuồn mất thì làm sao, hiện tại là thời kỳ đặc biệt nha, bất quá khi nào thì chị đến đây?”Mạnh Hân nghĩ nghĩ, Ngải Phong Lý nói cũng có đạo lý, hiện tại thoạt nhìn Ngải Phong Lý cũng không giống như lúc thực tập, nàng cũng đã gặp qua vài người thực tập, nói như thế nào đây, bộ dáng lúc nào cũng bẩn hề hề. Vì thế Mạnh Hân nói “Đợi thêm hai ngày đi, dàn xếp ổn thỏa bên này ta liền qua, có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho chị, chị còn đang họp.”
Ngải Phong Lý nói hảo, liền vội vàng cúp điện thoại cho Mạnh Hân họp.
Mạnh Hân cất điện thoại di động cũng liền tiếp tục họp, mọi người cũng bắt đầu vì chuyện này mà nêu lên ý kiến. Tạm thời chủ yếu đợi tổng giám công trình kia rơi vào tay, Thanh Hải rõ ràng là không có để lại người ở công trình, nếu có để người ở lại cũng đều bị nhóm người của quốc gia kia nhìn chằm chằm, làm sao có khả năng phạm tội, cho nên trong lòng mọi người là biết rõ, chuyện này là có người núp dưới lá cờ của quốc gia mà đào hố cho Thanh Hải nhảy vào.
Thanh Hải quyết định đưa chuyện này ra truyền thông, đem chuyện này làm sáng tỏ, nhưng trước hết phải tìm được tổng giám của công trình, sau đó cũng đem một số châu chấu bọ ngựa bắt về. Lén lúc điều tra sự thật rồi nắm thật chặt trong tay, sau đó tìm người làm sáng tỏ chuyện này, đợi đến dư luận bàn bạc đến chuyện cầu lớn bị sập đem chuyện này nói rõ, đến lúc đó dư luận sẽ chĩa vào tổng giám công trình cùng vài vị quan chức quốc gia phụ trách chuyện này. Thanh Hải liền đem mọi chuyện đưa ra ánh sáng rửa sạch chính mình.
Lấy nhu chế cương, lợi dụng truyền thông dụ đối phương ra trước, như vậy là biện pháp có lợi cho Thanh Hải nhất. Trận gió thổi mây phun này, chỉ sợ là gió không ổn sẽ ảnh hưởng đến mình, cho nên Thanh Hải yêu cầu các nhân viên có liên quan nhanh chóng thu xếp chuyện này, trong vòng 10 ngày liền phải thu xếp ổn thỏa. Nếu lâu hơn một chút, chuyện cầu sập giấu không nổi, sự tình lúc đó Thanh Hải cũng khó lòng khống chế.
Lâm Ánh Ti đến công ty liền phát hiện bầu không khí có chút không thích hợp, nhưng nàng cùng các viên chức khác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Lâm Ánh Ti lén lút đến hỏi thăm các muội muội ở bộ quan hệ xã hội mới biết được công ty đã nhanh chóng triệu hồi bộ quan hệ đến làm việc, nhưng là muốn đối phó với chuyện gì, tạm thời nàng vẫn không biết, quản lý bộ quan hệ xã hội chỉ phân phó mọi người chuẩn bị một ít công tác, trong nhất thời không khí của công ty áp lực đến cực điểm.
Những nhân viên trong bộ phận của công ty vẫn công tác bình thường, tiểu đội của Lâm Ánh Ti tạm thời lại không có việc gì, đơn giản chỉ xử lý một số dự liệu của các hạng mục trước, Lâm Ánh Ti lúc này mới phát hiện Ngải Phong Lý vẫn chưa có đi làm.
Lâm Ánh Ti ngồi ở bàn làm việc của mình gọi điện cho Ngải Phong Lý, chờ Ngải Phong Lý nghe điện thoại liền dồn dập hỏi nàng tại sao không đi làm, hơn nữa mấy ngày qua đều trong trạng thái biến mất.
Ngải Phong Lý lúc này đang trong đại sảnh khách sạn dùng điểm tâm, dùng điểm tâm muộn như vậy vì Vương Hoa người kia rời giường rất muộn, hơn nữa sau khi rời giường là tới đại sảnh dùng điểm tâm. Từ ngày bước vào khách sạn, Ngải Phong Lý vẫn bảo trì trạng thái cảnh giác, vừa nghe cách vách có tiếng đóng cửa liền lập tức ra xem. Một khi “Vương Hoa” muốn ra ngoài một chút, nàng cũng làm bộ tùy ý mà ra ngoài, vì để cẩn thận, Vương Hoa ăn điểm tâm ở khách sạn, nàng cũng lựa chọn thời gian đó đến ăn điểm tâm. Hiện tại nhận được điện thoại của Lâm Ánh Ti, nàng đành phải nói là có chút việc, xin nghĩ vài ngày, giải quyết xong sẽ đến công ty làm việc.
Lâm Ánh Ti nghe được là chuyện gia đình, cũng không có hỏi nhiều. Ngải Phong Lý hỏi “Chị cùng hứa lão sư tiến triển thế nào? Nhẫn đã tặng chưa?”
Lâm Ánh Ti nhớ tới buổi tối ngày đó, chính mình một khóc hai nháo ba thắt cổ, vừa uy hiếp vừa cầu xin Hứa Cảnh Nhiên mới chịu nhận dây chuyền, có chút không vui nói “Tặng thì tặng được rồi, chỉ là “lý tưởng đầy đặn, hiện thực xương cảm.“.*
[* = nếu nói về Việt Nam thì là câu đời không như là mơ]
Ngải Phong Lý cũng biết được Hứa Cảnh Nhiên hẳn là cự tuyệt không nhận nhẫn, liền cười cười nói “Tặng được một cái cũng coi như thành công một nữa nha, nhiều năm như vậy chị còn kiên trì được, còn sợ không thể kiên trì thêm chút nữa sao.]
Lâm Ánh Ti có chút bất mãn nói với Ngải Phong Lý “Người ta đi hai vạn tám ngàn dặm* còn có thể đi, em nói xem chỉ một Hứa Cảnh Nhiên tại sao chị lại không bắt được đây.”
[* = đường đi thỉnh kinh của đường tăng đấy]
Câu nói của Lâm Ánh Ti thật sự chọc cười Ngải Phong Lý “Người ta đi hai vạn tám nghìn dặm còn dùng một nữa thời gian để nghỉ tạm đây, chị không phải dùng ba năm để cho mình nghỉ ngơi sao, hiện tại cố gắng một chút là được, Hứa lão sư nhất định sẽ chấp nhận tâm ý của chị.”
“Thật sao?” Lâm Ánh Ti thật lòng cảm ơn Ngải Phong Lý, nàng là cùng tin tưởng, mình nhất định sẽ đuổi được Hứa Cảnh Nhiên.
“Thật sự. Được rồi em còn có chút việc, trước không cùng chị nói.” Ngải Phong Lý thấy Vương Hoa rời khỏi nhà hàng, liền lập tức đi theo.
Một chân Ngải Phong Lý vừa bước ra khỏi nhà hàng, liền bị một người tên “Vương Hoa” bước ra mà hù sợ.
_____________________
ed: tui có 3 bộ đang ed, một ngày 3 bộ được 4c, mấy thím có muốn tui ưu tiên bộ nào không =]]
Beta: Bộ ''Gần ta từng chút một'' với ''Tiểu bạch kiểm'' =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]
Ed: 3 truyện tui gom lại. Số view bằng số vote. Tui up hình beta lên cho mấy thím xem mặt =]]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]