“Phanh”
BạchNguyệt đem cái lon dưới chân đá đi thật xa, tay sờ sờ túi, còn có mườihai đồng, buổi tối chỉ có tùy tiện ăn bát mì sợi . Chuyện ngày mai nóisau. Tối nay ăn xong trở về phòng thôi, chủ nhà phỏng chừng lại đangđứng canh chừng sẵn ở cửa rồi. Ai, vì sao người ta thì sống giàu sang dư dả, mà mình thì sống khổ thế này.
Cha mẹ thật quá đáng mà, các ngươi đã đi sớm thì thôi, sao còn lưu một đống nợ nần? Hại chết người.
“Xả rác bừa bãi, phạt năm đồng.” Phía sau Bạch Nguyệt đột nhiên vang lênmột giọng nói âm lượng cao vút, Bạch Nguyệt nhìn lại. Tại sao lại xuixẻo thế chứ , bị dì lao công bắt tại trận.
Bạch Nguyệt nhìn cáilon bị mình một cước đá bay, vội vàng lượm lại trong tay nịnh nọtnói:“Dì, à không, chị, hiểu lầm rồi, em đây là không cẩn thận làm rớt ,em còn muốn cầm đem về bán ấy chứ. Hai xu đấy. Tuyệt đối không phải némxuống.”
Bà ta gắt gao nhìn Bạch Nguyệt đang ôm cái lon như ôm đồ quý, nhìn rồi lại nhìn. Không nói gì, xoay người rời đi.
Bạch Nguyệt thở ra một hơi, hay nói giỡn, bị phạt năm đồng, chính mình còncó bảy đồng, cuộc sống quá khổ mà. Sáu ngày nữa mới tới ngày nhận lương, mười hai đồng muốn sống quá sáu ngày a. Nàng cũng không dám cùng bà tathi chạy, vì nàng từng chứng kiến một dì lao công như thế đã đuổi theomột thằng nhóc hết ba con đường để lấy năm đồng tiền phạt.
BạchNguyệt ôm cái lon chán buồn bã đi dọc theo đường lớn. Đột nhiên, trênđầu một giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nu-doi-thuong-ta-nam/59298/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.