Trở lại viện của mình , Bạch Nguyệt cũng không về phòng, mà ngồi trong tiểu đình ngắm trăng sáng đến thất thần.
“ Bạch cô nương”
Bạch Nguyệt nghe giọng nói nhỏ nhẹ từ phía sau, mắt Bạch Nguyệt phóng đạihết cỡ, là Lâu Ngọc Điệp! Cái tên biến thái này còn đến tìm nàng. BạchNguyệt cố không để lộ cảm xúc của mình , từ từ xoay người, mỉm cười nhìn hắn :” Lâu công tử, thân thể ngươi đang bị thương, sao lại ra đây?”
“ Tại hạ, tại hạ tới thay tiểu đệ tạ lỗi.” Lâu Ngọc Điệp cắn môi, cố sức nói ra những lời này.
Giải thích? Bạch Nguyệt thầm cười mỉa, cái tên dịu dàng, lịch sự này khi nói dối mặt không đỏ, tim cũng chẳng đập nhanh nửa nhịp, lại còn chả biếtthẹn.
“ À, vì sao lại nói thế?” Bạch Nguyệt thản nhiên hỏi, trong giọng nói không có chút cảm xúc.
“ Bạch cô nương, may mắn người không có việc gì, nếu không, nếu không tại hạ không thể an lòng.” Lâu Ngọc Điệp ra vẻ ‘đau lòng’, khiến BạchNguyệt lạnh cả người.
“ Chuyện này cũng chẳng liên quan Lâu côngtử, đâu phải do người làm.” Bạch Nguyệt trả lời, kẻ bắt nàng thật sựkhông phải tên Lâu Ngọc Điệp này.
“ Nhưng…” Lâu Ngọc Điệp còn muốn nói cái gì đó, lại bị Bạch Nguyệt ngăn lại.
“ Đêm đã khuya, Lâu công tử không được khoẻ, nên về nghỉ sớm đi. Ta ở đây không sao cả, về phần đệ đệ ngài, phải nhận hình phạt gì, ta tin HiềnVương sẽ xử lí chu toàn. Chắc chắn sẽ cho ta công đạo.” Bạch Nguyệtkhông còn kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nu-doi-thuong-ta-nam/2548742/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.