🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Ichikazumi
***
Về nước không lâu, Lương Tây liên tục được tặng hoa hồng mỗi ngày, ngày nào cũng nhận được một bó lớn, tươi đẹp vô cùng. Nhận suốt nửa tháng, cuối cùng Lương Cần không chịu được phải hỏi con gái, rốt cuộc chàng trai đấy là ai.
Lương Tây kể lại đơn giản chuyện của mình và Lạc Minh Khải với mẹ, chủ yếu là chuyện anh giúp mình lấy lại đồ ở sân bay, cả khoảng thời gian đi lại những ngày qua, ấn tượng của cô đối với anh vô cùng tốt.
Lương Cần lại nói lại chuyện này với chồng, đối với chàng trai mà con gái mình yêu mến, vợ chồng bà đương nhiên để ý. Huống chi Mộc Chính Nguyên cũng đã sớm chú ý tới Lạc Minh Khải, chàng nhân tài mới xuất hiện này. Tin tức về Lạc Minh Khải ông cũng biết không ít. Biết anh làm việc ở Hoàng Thành được Cố Trường Dạ vô cùng tín nhiệm, không những thế lại rất gan dạ từ bỏ nơi tốt như Hoàng Thành tự mình thành lập Thịnh Á, tuổi trẻ như vậy quả là hiếm có. Mộc Chính Nguyên rất thưởng thức Lạc Minh Khải, sau khi bàn bạc với vợ, hai vợ chồng liền quyết định mắt nhắm mắt mở với chuyện của con gái. Tuy gia nghiệp của họ như vậy nhưng hai người chưa từng có ý định giao nó lên vai con gái, họ không muốn cô phải gánh vác. Nếu đã như vậy, chi bằng tìm cho cô một người đàn ông có thể gánh vác gia nghiệp Mộc gia, ở phương diện này, Lạc Minh Khải đương nhiên khiến hai người khá vừa ý.
Được bố mẹ Lương Tây ngầm cho phép, Lạc Minh Khải và Lương Tây bắt đầu chính thức hẹn hò. Nơi hẹn hò toàn là do Lương Tây quyết định, Lạc Minh Khải không hề có ý kiến gì. Kết thúc mỗi buổi hẹn, Lạc Minh Khải luôn đưa cô về tận nhà, mở cửa giúp cô xuống xe. Trước khi về, anh sẽ nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Mỗi lần đối diện với ánh mắt của anh, tim cô lại đập như nai con chạy loạn, hạnh phúc nhường nào, chỉ bản thân cô biết rõ.
Hôm nay, sau khi Lạc Minh Khải đưa cô về, Lương Cần liền đứng ở sân gọi cô qua. Lương Tây vui vẻ hoạt bát chạy tới. Lương Cần nhìn nụ cười đầy thỏa mãn của con gái, làm bố mẹ, tự nhiên hy vọng con mình có thân thể khỏe mạnh, gia đình mỹ mãn, tìm được một người đàn ông hết mực yêu thương cô.
“Nói mẹ nghe nào, con rất thích anh chàng đó phải không?”
Lương Tây nhào vào lòng mẹ, “Mẹ, con cũng không biết thế nào là yêu thích gì đó. Con chỉ biết, nếu kiếp này không được gả cho anh ấy, con sẽ không có được hạnh phúc”.
Lương Cần vuốt tóc con gái, cười dịu dàng. Thực ra bà và chồng đã bàn bạc rồi, họ rất vừa lòng với Lạc Minh Khải, chỉ xem con gái mình thấy thế nào nữa thôi. Hiện tại con gái đã như vậy, thế thì không cần nhiều lời thêm nữa.
Mộc Chính Nguyên đích thân gặp Lạc Minh Khải nói chuyện. Với năng lực và thân phận hiện nay của Lạc Minh Khải, anh hoàn toàn không cần dựa vào Mộc gia, đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu khiến Mộc Chính Nguyên đồng ý chấp nhận anh. Đặc biệt, khi Mộc Chính Nguyên nhắc tới việc sau này giao lại sự nghiệp của Mộc gia cho con rể, Lạc Minh Khải lại nói chuyện để lộ ý cự tuyệt, điều này khiến ông càng thêm hài lòng. Ông chỉ có duy nhất cô con gái này, tất nhiên mong cô tìm được một tấm chồng thật lòng yêu thương mình. Tuy nếu anh chàng đó không có năng lực gánh vác gia nghiệp Mộc gia thì không được lắm, nhưng bọn họ cũng không muốn vì thế mà con gái phải hi sinh hạnh phúc của mình. May thay, giờ lại xuất hiện một chàng trai thỏa mãn cả hai nhu cầu của họ.
Qua cửa ải của Mộc Chính Nguyên, chuyện của hai người chỉ còn là sự tiến triển của đôi bên nữa thôi.
Nơi Lạc Minh Khải cầu hôn Lương Tây là bên bờ biển. Khoảnh khắc đó, trời chiều đã khuất nửa, in bóng trên sóng biển trong vắt, nắng đỏ chiếu trên bờ cát, phảng phất như tầng sương mỏng. Tay cô bám chặt trên tay anh, khuôn mặt tươi cười, nhìn hình trái tim được kết từ tầng tầng lớp lớp hoa hồng đỏ rực, ở giữa có viết tên cô, cô không nhịn được run nhè nhẹ.
“Em đồng ý gả cho anh nhé?”
Người đàn ông bên cô quay ra trước cô rồi quỳ xuống, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, trên tay cầm một chiếc nhẫn rất đẹp. Nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống, cô khẽ nhắm mắt, đồng thời gật đầu một cái.
Lạc Minh Khải đứng dậy, ôm cô vào lòng.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, “Anh hình như còn thiếu em ba từ?”
Hiếm khi thấy anh đỏ mặt, hoàn toàn không phải do ánh trời chiều khiến cô sinh ra ảo giác, bởi rõ ràng anh đang đứng quay lưng về phía mặt trời.
“Anh yêu em”.
Cô muốn nghe ba từ này, ba từ chính miệng anh nói với cô.
Mãi nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại giây phút ấy, Mộc Lương Tây cũng phải thừa nhận, tình cảm dịu dàng và sự cưng chiều trong mắt anh đã làm tan chảy trái tim cô.
Mọi chuyện xảy ra đều đã được tính sẵn. Hôm diễn ra ra hôn lễ, hai người vất vả lắm mới thoát được vòng vây của mọi người, anh đưa cô về Hoa Hồng Viên. Ngôi biệt thự này là do cô chọn, anh bỏ vốn, chủ sở hữu lại chỉ viết tên cô. Cũng bởi việc này mà Mộc Chính Nguyên với Lương Cần thật sự yên tâm về anh, tin rằng anh thật sự yêu thương con gái bọn họ. Sau khi anh đưa cô về, có một cuộc điện thoại gọi đến, cô nhìn thấy anh nhíu chặt mày, khiến cô rất muốn vươn tay xoa dịu giúp anh, cô không thể nhìn anh ưu sầu.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh im lặng ngồi một góc, hoàn toàn không giống chú rể mới kết hôn.
“Xảy ra chuyện gì à anh?” Cô lo lắng nhìn anh.
Anh gật đầu, “Xảy ra chút chuyện, anh phải tự đi giải quyết”.
Nói xong, anh lập tức cầm áo ra khỏi nhà.
Đêm tân hôn, trong ngôi nhà này lại chỉ có mình cô. Cô ngồi trên sô pha trong đại sảnh, ngoài lạnh lẽo ra không cảm thấy gì khác. Mà hôm sau, người chồng cô chờ cả đêm về lại nói với cô câu đầu tiên thế này, “Dậy sớm vậy…”
Quần áo trên người cô chưa thay, kiểu tóc cũng không khác, anh lại bảo cô dậy sớm vậy.
Sắc mặt anh mỏi mệt, quần áo cũng nguyên ngày hôm qua, mùi rượu lẫn mùi cơ thể rất khó ngửi. Nhưng cô vẫn đứng lên, bước tới bên cạnh anh, cầm áo khoác trong tay anh, “Chắc anh mệt lắm rồi? Anh đi tắm rồi đi nghỉ đi.”
Trên người anh có mùi nước hoa rất nhạt, nhưng cô vẫn nhận ra. Chồng cô không hề nhìn cô lấy một lần, lập tức lên tầng.
Cô ngồi lại trên sô pha, khóe miệng khẽ cười. Cô nhớ tới hôn lễ hôm qua, tất cả họ hàng khách mời đều nâng ly mừng rượu họ, cho dù có đoàn phù dâu phù rể hùng mạnh, hai người vẫn uống không ít, những người đó đều tươi cười chúc phúc, “Tân hôn hạnh phúc, bên nhau đến già”, “Tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử, “Chúc hai người mãi mãi yêu thương, mãi mãi đồng lòng”, “Chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn, thiên trường địa cửu”,… Từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai cô…
Sau đó, công ty Lạc Minh Khải luôn có việc to việc nhỏ cần giải quyết. Anh trường kỳ đi công tác, ở công ty tăng ca, rất lâu không về nhà. Khoảng thời gian đầu, cô thường xuyên gọi điện hỏi anh hôm nay về hay không về, lại sau nữa, số lần anh không về dần nhiều hơn số lần về, mà lần nào về cũng như đang ban ơn.
Anh ngủ lại phòng khách, mỗi lần cô định hỏi vì sao anh đều tìm cách tránh né hoặc chỉ nhìn cô không nói lời nào.
Lâu dần, khi cô gọi điện hỏi anh về không, anh nói với cô thế này, “Không về, em ăn cơm đi, tôi còn có việc”.
“Không phải gọi điện hỏi, nếu tôi về sẽ chủ động gọi cho em.”
“Nếu em rảnh rỗi đến mức cả ngày chỉ có việc quan tâm tôi về nhà hay không, chi bằng tìm một việc nào đó đi làm đi.”
“Mộc Lương Tây, bây giờ tôi đang họp, em hy vọng tôi nói gì với em?”
“Tôi sắp lên máy bay rồi, không có việc gì thì tôi tắt máy đây…”
“…”
“Mộc Lương Tây, em không thấy em quản nhiều quá à?”
“Mộc Lương Tây, em khiến người ta thấy thật phiền…”
“…”
Dường như chỉ sau một đêm, người đàn ông ngày ngày tặng hoa cho cô kia liền thay hình đổi dạng, không còn cười với cô, không còn ngẫu nhiên nói lời ngon tiếng ngọt, không còn bên cô hỏi han cô đủ điều. Nhưng cô biết, thực ra anh chưa từng thay đổi, vẫn là dáng vẻ cô thích nhất.
Cô nghĩ, nhất định là do mình làm chưa tốt, nhất định là do mình chưa đủ dịu dàng, anh mới không muốn trở về. Vì vậy, cô vẫn chờ anh về nhà, đi học nấu ăn, khiến mình trở nên tự nhiên thoải mái, không so đo bất kỳ lời lẽ không hay nào của anh, chỉ nhớ kỹ những gì tốt đẹp của anh.
Chỉ cần cô làm như vậy, anh nhất định sẽ quay về, cô tự nói với bản thân như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.