Nhã Quỳnh lại nhìn anh, nhìn điệu bộ anh rõ ràng là có sự khác biệt nào đó mà cô mãi vẫn không thể lý giải được. Trước đây anh như một cái đuôi nhỏ, luôn dõi theo sát bên cô. Anh không ngừng nói thích cô, không ngừng tỏ tình cô. Anh từng đứng hàng giờ dưới trời đông lạnh buốt chỉ để chờ cái gật đầu của cô về buổi ăn tối. Chỉ cần có cơ hội anh sẽ muốn gần gũi cô. Tuy bị cô nhiều lần từ chối nhưng anh không bỏ cuộc. Anh vẫn kiên trì thuyết phục cô từng chút một. Trên môi anh chưa bao giờ ngớt nụ cười trước mặt cô. Anh luôn khiến cô vui vẻ, luôn muốn cô tươi cười theo anh. Tuy thân thể bệnh tật triền miên, anh vẫn mang lại một năng lượng tích cực cho cô.
Nhưng người đàn ông đó khi có được cô rồi lại lạ quá. Anh tỏ ra xa cách, dè chừng. Thậm chí không muốn gần cô. Anh ít nói, ít cười, ngày ngày khoát lên mình một nét lạnh lùng khiến cô muốn đóng băng. Một người hay luyên thuyên hoạt bát như lúc trước, nay lại âm trầm, kiệm lời chưa từng thấy. Tình huống vừa rồi, nếu là anh của lúc trước thì liệu anh có khiến cô chơ vơ ngồi lại đó chuẩn bị cho nụ hôn mất mặt như vậy không?
Anh không hề hay biết cô đã có nhiều trăn trở. Lấy chén đũa rồi ngồi xuống ghế đối diện cô. Anh tự nhiên gắp thức ăn cho cô như chưa hề có chuyện gì.
– Em ăn đi. Sau này nhớ đừng nhịn đói khuya như vậy nữa. Ăn tối trễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhu-sinh-menh/2593081/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.