Trải qua mấy ngày vết thương của bà Tuyền cũng dần ổn hẳn. Vì ai cũng phải bận đến công ty giải quyết công việc nên Nhã Quỳnh tình nguyện xin nghỉ ở nhà cho tiện việc chăm sóc bà. Có nghĩ chuyện gì cũng cần cố gắng, chỉ cần cô cố gắng thì có lẽ mọi hiềm khích giữa bà và cô sẽ được thu gọn lại thêm một chút.
– Mẹ ơi hôm nay ngoài trời đẹp lắm, để con đẩy mẹ ra ngoài sân hóng mát nha.
Bà Tuyền không đi lại được nên chỉ có thể ngồi xe lăn. Từ lúc bà đi đứng khó khăn chỉ có Nhã Quỳnh là ngày đêm túc trực kế bên mặc cho bà sai khiến. Nhiều khi cô cũng mệt lắm, nhưng chưa một lần cô cáu gắt với bà. Từ đầu đến cuối cô vẫn một lòng tôn kính không chút trắc ẩn.
Bà Tuyền dạo gần đây cũng ít gắt gỏng lại với cô hơn. Có lẽ đâu đó trong tâm trí bà ấn tượng đối với Nhã Quỳnh vẫn còn rất lớn. Lớn hơn cả sự so đo thân phận như trước đây.
– Thôi đi, bây giờ cũng gần trưa rồi. Cô định đẩy tôi ra đó để hứng nắng cho cháy khét à? Có ghét tôi thì nói một tiếng chứ đừng làm vậy.
– Dạ không có, con thấy trời đẹp thật mà mẹ. Mẹ không muốn ra đó thì thôi vậy. Trưa nay mẹ muốn ăn gì để con nấu?
– Ngày nào cũng ăn uống hoài, tôi thấy ngán quá. Với lại bây giờ tôi cũng chưa thấy đói nên để xế rồi ăn cũng được.
– Không được đâu mẹ, mẹ không ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhu-sinh-menh/2593069/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.