Nghe bà nói mà cô lại không tin vào tai mình. Cứ nghĩ bà sẽ không tin, cứ nghĩ bà sẽ không tiếc lời nhục mạ cô thậm tệ. Nhưng không, lần này bà lại sáng suốt, thấu tình đạt lý đến cô cũng bất ngờ.
Quốc Hưng nghe lời bà, anh cởi áo vest của mình khoác lên người cô. Nhìn cô an toàn rồi mới chịu yên lòng.
– Chúng ta đi thôi.
Quốc Hưng dìu tay bà, mắt lại nhìn cô nói khẽ. Cô gật đầu, không nói gì nhưng anh vẫn hiểu để cô đi sau. Có lẽ còn vài lời muốn nói với Nhã Chi nên không muốn ai nghe thấy.
Lúc đi ngang qua cô ta, Nhã Quỳnh đứng lại kế bên không quay đầu. Hai người hướng mặt về hai chiều khác nhau. Nhã Quỳnh đã điềm tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều. Cô mường tượng ra, à không, là lúc hai người còn nhỏ, ngày ngày quấn quít bên nhau chơi đùa đang hiện diện ở trước mắt rồi nhẹ giọng.
– Nhã Chi, thật ra chị chưa bao giờ ghét em. Chúng ta lúc nhỏ rất vui, có nhiều khi chị ước chúng ta không có thất tình lục dục thì hay biết mấy. Cả ngày vô ưu, vô lo nô đùa bên nhau, mặc kệ sự đời xô bồ lộn xộn. Nhã Chi, sau ngày hôm nay em phải tự lo lấy bản thân. Kết cục của em trong tương lai chính là tấm gương phản chiếu cho mọi nghiệp chướng em gieo trong quá khứ. Hy vọng em sẽ sớm tỉnh ngộ nhận ra mục tiêu sống của em là cái gì.
Dứt câu cô bỏ đi thẳng không đợi Nhã Chi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhu-sinh-menh/2593066/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.