Hạ Thuần hai mươi mốt tuổi, Đổng Thu mười bốn, chênh lệch bảy năm không tính là lớn, chỉ là cô bé ở thời điểm này thoạt nhìn vẫn còn nhỏ, giống như một đứa bé chưa trưởng thành, mặc dù suy nghĩ của cô đã chín chắn, thế nhưng mọi người chỉ tin vào những gì chính mắt mình trông thấy, lại chưa từng để ý đến những gì được nhìn thấy bởi đôi mắt của mình có bao nhiêu phần trăm chính xác. 
Cho nên trong mắt mọi người, Đổng Thu vẫn chỉ là một cô bé, mà không để ý đến chuyện cô bé này là một thiên tài có tư duy của một người trưởng thành. Thế nhưng khi buộc cô học tập thì họ lại nhớ rất rõ cô là một thiên tài, mà quên mất cô chỉ là một đứa bé mới mười bốn tuổi. 
Chỉ mỗi Hạ Thuần biết, cô không những là một thiên tài, mà còn là một cô bé con. 
Đổng Thu nghĩ, chúng ta có thể gặp được người hiểu rõ bản thân mình trong cuộc đời này, bấy nhiêu thôi cũng đủ rồi. 
Kỳ thật lúc ấy Hạ Thuần chỉ cho rằng Đổng Thu đang nói đùa mà thôi, với tâm lý ở lứa tuổi này, những cô bé mới lớn thường hay có vài trò đùa dai. 
Ngay cả cậu lúc ấy còn thấy mơ hồ, rốt cuộc là cậu coi cô như một người trưởng thành hay vẫn là một cô bé. Nếu cậu xem cô là người lớn, như vậy không thể xem nụ hôn kia là trò đùa được, còn nếu xem cô là một cô bé, như vậy cậu không nên tiếp cận cô, cứu vớt cô, xem cô là bạn thậm chí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhu-bon-mua/41623/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.