Có thể nói đời người khó ai đoán được chữ “ngờ”. Ví dụ như mới ngày hôm trước thôi, nhà họ Kim còn là vị hàng xóm khó ở của anh, tới hôm nay bỗng dưng trở thành gia-đình-thông-gia-tương-lai-của-nhà-họ-Park.Và trên một nghĩa sâu xa nào đó, sẽ có một tầm ảnh hưởng không nhỏ đến anh [dù bây giờ đã vốn không hề nhỏ rồi!]
Quả là một sự hỗn loạn đầy xuất sắc. Đến độ người trong cuộc như anh chả biết nên khóc hay nên cười. Cuối cùng là chỉ có thể là thộn mặt ra nhìn cái mớ bòng bong không lời giải đáp, trong lòng héo quắc như ruộng lúa bị hạn hán chín tháng.
“Vậy rốt cuộc là sao mẩy?” Yunho hỏi, nhịp nhịp tay trên mặt bàn gỗ.
“Thì là như vậy đó!”
“Nói vậy mà cũng nói được hả?!”
“Chứ mày muốn tao phải nói quái? ‘Yunho à, xong rồi, nhờ ơn mày mà tao đã đắc tội với gia đình chồng tương lai’!”
“Ơn cái búa đẽo!” Yunho nạt, xong nghĩ một hồi lại tiến sát Yoochun thì thầm “Mày… mày nghiêm túc ấy hả?”
Yoochun nhíu mày mỉa mai cái vẻ lén lút của anh, trả lời thản nhiên. “Chưa bao giờ nghiêm túc hơn đâu!”
“Nhưng Thúy Vân của mày là… là… đàn ông mà?!”
“Chứ Thúy Kiều của mày đàn gì?”
“Gì! Tao với yêu tinh đó_”
“Vậy là mày tự nhận Kim Jaejoong là Thúy Kiều của mày nha!” Yoochun tỉnh bơ cắt ngang, cất nốt mấy cái ly mình vừa lau xong. Quay lưng đi vào bếp, nơi Kim Junsu đang chờ lấy cà phê bưng lên cho khách.
Trước giờ có thể nói là Yunho có mắt không tròng, đánh giá nhầm cái năng khiếu yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-yeu-ca-duong-di/37141/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.