Tần Lộc mang theo nghi hoặc ra mở cửa, người đứng ngoài quả nhiên là hàng xóm tiên sinh. Cậu phát hiện ra trên người Hàn Mục Sở vẫn mặc áo sơ mi chỉnh tề, hẳn là mới đi làm về không lâu.
“Tìm tôi làm gì?” Tần Lộc thu hồi tầm mắt, ôm ngực hỏi.
Đại khái Hàn Mục Sở trở về tương đối gấp, hơi thở có chút nặng nề: “Cái này cho em.”
Tần Lộc thấy hắn đưa tới một cái túi, không nhịn được tò mò ngó vào, “Ây da? Cái này không phải bánh kem vô cùng đắt của cửa hàng….” Cậu ngẩng đầu, không xác định hỏi, “Cho tôi?”
Hàn Mục Sở nói: “Nếu không cho em thì anh cố ý đem tới làm gì? Hơn nữa anh cũng không thích ăn đồ ngọt.”
Tần Lộc nuốt nước miếng, nghiêng đầu nói: “Tôi cũng không thích ăn.”
Hàn Mục Sở làm ra biểu tình tiếc nuối, “Vậy anh đành đi cho bác gái lao công vậy.”
“Cái đệch!” Tần Lộc có chút gấp, “Đồ đắt như vậy sao anh lại đi cho người không quen biết!”
Hàn Mục Sở nhướng mày, “Ai nói không quen biết, lúc anh mới chuyển tới còn cùng người ta chào hỏi qua.”
Tần Lộc: “…”
Tần Lộc: “Giỏi lắm, vừa mới chuyển đến đã cùng người thông đồng, thật không nhìn ra khẩu vị của anh lại nặng như vậy!”
Hàn Mục Sở giơ tay nhéo nhéo mũi cậu, đem túi mạnh mẽ treo vào tay người ta, “Khẩu vị của anh rất nặng, đối với em nhiều năm như vậy vẫn không thấy ngấy.” Hắn tạm dừng một chút, lơ đãng khụ một tiếng, nói: “Cầm! Vào nhà đi, anh về đây.”
Tần Lộc nhìn cái túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-sau-nam-ban-trai-cu-hoi-toi-la-ai-con-keo-den-toi/16381/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.