Tần Lộc theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ chẳng có lý do gì mà mình phải từ chối vì người này. Cậu nhẫn nhịn đáp ứng: “Ừ, tôi có thể đi.”
Hàn Mục Sở nhẹ nhàng cười cười: “Vậy là tốt rồi, anh sẽ nói với lớp trưởng.”
Tần Lộc trầm mặc một lát, thấy đối phương tựa hồ không định nói tiếp, liền nói: “Còn việc gì không? Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Chậm đã.” Hàn Mục Sở ngăn cậu lại, nói: “Chuyện hôm qua… xóa em, thực xin lỗi, anh không phải cố ý.”
Tần Lộc nhướng mày, châm chọc cười, nói: “Không phải cố ý? Vậy là cố tình sao?”
Hàn Mục Sở thở dài, nói: “Tiểu Lộc, em đừng nháo. Em biết anh không phải loại người như vậy.”
Tần Lộc khoa trương cười hai tiếng, “Vậy anh là loại người nào? Xin lỗi, tôi một chút cũng không biết.”
Hàn Mục Sở dừng một chút, do dự giải thích: “Tối hôm qua… anh không cầm di động, nên…”
“Đủ rồi!” Tần Lộc nâng cao âm lượng chặn lời hắn, cậu hít một hơi thật sâu, nỗ lực khiến cho ngữ khí của mình bình tĩnh trở lại, “Mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu anh đã xóa thì không cần phải kết bạn lại. Dù sao chúng ta đã chia tay, về sau nếu không có việc gì thì đừng liên hệ. Chúng ta… tuyệt giao đi.”
Dường như Tần Lộc đã dùng hết tất cả sức lực để nói ra ba chữ cuối cùng. Cậu không đợi Hàn Mục Sở phản ứng, nhanh chóng cúp điện thoại, chột dạ mà tắt nguồn. Sau đó, Tần Lộc liền nằm liệt trên ghế, hai tay rũ xuống, máu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-sau-nam-ban-trai-cu-hoi-toi-la-ai-con-keo-den-toi/16373/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.