Hôm saucó tiết học cả ngày.
Tiếtmột, hai đầu giờ chiều là môn tự chọn Văn ứng dụng và sáng tác, đại khóa, hailớp cùng học, cô nhìn thấy Cố Mặc.
Tiếthọc vô cùng chờ mong lúc trước, bây giờ lại có chút mâu thuẫn.
Tô Tiếuôm sách vở đứng ở cửa lớp, lòng cực kỳ rầu rĩ. Bây giờ cô không thể đảm bảo khimình nhìn thấy được bọn Phượng Tê Ngô ngoài đời, có không nhịn được mà chạy raxé nát cái miệng cậu ta hay không nữa.
Trần Viđã trốn học quay về phòng ngủ bù, cô có nên về luôn không nhỉ? Tô Tiếu đứng ởcửa do dự, thật vất vả quyết định dẹp đường hồi phủ, vừa quay người, đã thấy CốMặc tiến thẳng tới trước mặt mình.
Cậu tadừng lại ngay trước Tô Tiếu.
“Máytính xách tay của cậu đâu? Là bị nước vào hả?” Cố Mặc khẽ cười, hỏi tựa như rấtquen thuộc. Hai người đứng đối mặt thật gần, Tô Tiếu có thể thấy bên má của cậuta có một cái lúm đồng tiền mờ mờ.
“Hả?”Tô Tiếu đầu tiên là ngẩn ra, rồi chớp mắt nhớ lại tối qua mình không lên nicknhỏ, bảo Trần Vi bịa một lý do lấy lệ với Cố Mặc, lúc đó cậu ta nói gì nhỉ,mang máy tính tới tiết tự chọn cậu ta sẽ tìm người sửa giúp? Sau lại vì sự kiệnhái thảo cấm ngôn quá kích động, nên cô đã quên mất việc vụn vặt này.
“À,chuyện nhỏ thôi, tôi đã nhờ máy của Trần Vi nhắn lại bên diễn đàn của câu lạcbộ sửa chữa máy tính rồi, họ bảo tối nay hoặc ngày mai sẽ có người sang giúptôi sửa.”
Trongtrường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-lam-can-nhau-dau/3221576/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.