Bởichuyện trong game, tâm trạng Tô Tiếu không tốt lắm.
Thứ bảykhông có tiết học, sớm ra cô tỉnh dậy liền đi thư viện tự học, buổi trưa rangoài ăn bừa chút đồ rồi lại ngâm mình trong thư viện, thẳng đến hơn 6 giờ tốimới lề rề thu thập đồ đạc rời đi.
Vừa mớiđi được vài bước đã nghe có người gọi cô.
“Cốcnước của bạn kìa!”
Lúcnày, Tô Tiếu mới thấy tay mình thiếu thiếu gì đó.
Đúngrồi, cốc nước.
Lúcsáng cô tới rất sớm, chọn một chỗ gần cửa sổ trong thư viện, bởi sợ hất đổ cốcnước, mới đặt cốc trên cửa sổ.
Tô Tiếucầm lấy cốc, rồi hướng người vừa nhắc mình mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn.
“Cảm ơnbạn nhé!”
Ngườinọ tay cầm bút, hơi cúi đầu, Tô Tiếu chỉ có thẻ nhìn thấy đầu cậu ta và phầntóc mái trên trán.
“Khôngcó gì.”
Chuyệncon con ấy chỉ thoáng qua, Tô Tiếu xoay người rời đi.
Mà cậucon trai đang nắm bút ấy vừa lúc ngẩng đầu, “Cùng đi ăn. . .”
Lúc đó,Tô Tiếu đã rẽ, vòng qua một giá sách lớn, đương nhiên là không nghe thấy tiếnggọi ở phía sau. Cô đang nghĩ, giọng nói vừa nãy dường như rất quen?
Khôngđúng, cô hiện giờ đối với ai cũng thấy quen, lẽ nào tới tuổi tư xuân rồi?
Từ thưviện về phòng ký túc có một con đường trải đá xanh, hai bên đường trồng câyphong, hiện tại vào thu, lá phong bắt đầu ngả màu đỏ, lặng lẽ bước trên đường,bỗng cảm thấy như đặt mình vào cảnh trong trò chơi, cô dừng lại dưới một gốcphong, lẳng lặng nhìn khoảng đất ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-lam-can-nhau-dau/3221568/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.